tag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post3248091525428426771..comments2023-10-31T18:49:56.192+07:00Comments on THUY DAM MINH: MỘT CỤ BÀ THÀNH PHỐThuy Dam Minhhttp://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comBlogger4125tag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-63174451897669088252010-01-06T16:33:37.573+07:002010-01-06T16:33:37.573+07:00Ủa, vì sao mà giờ em mới com được bài này hả em?Ủa, vì sao mà giờ em mới com được bài này hả em?Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-21282665144701713432010-01-06T14:57:07.477+07:002010-01-06T14:57:07.477+07:00Thanks anh đã post bài này, giờ thì có thể còm men...Thanks anh đã post bài này, giờ thì có thể còm men bài này được rùi,Unknownhttps://www.blogger.com/profile/16980154638088104894noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-52052527220712714512010-01-06T13:37:54.994+07:002010-01-06T13:37:54.994+07:00Cách đối xử với người già là một trong những biểu ...Cách đối xử với người già là một trong những biểu hiện ưu việt của một xã hội. Tuy nhiên, cái câu Con cái là của để dành cũng không còn đúng nữa trong thời buổi này. Có lẽ, mình tự lo cho mình, ngay từ khi còn trẻ là cách tốt nhất chăng?Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-92209832498978238032010-01-06T11:43:07.054+07:002010-01-06T11:43:07.054+07:00Một lần về VN đi chợ mua thức ăn nấu cơm, em gặp m...Một lần về VN đi chợ mua thức ăn nấu cơm, em gặp một bà cụ cũng đi chợ, bà cứ lựa cái này bốc cái kia hỏi giá mà ko dám mua, thấy thật tội. <br />Hơn mười mấy năm trước khi đi Mỹ, em có dịp đi vào nhà dưỡng lão ở Thị Nghè trong Sài Gòng cho đồ mấy cụ ở đó. Lúc về em ko ăn cơm được, bỏ cả ăn gì tự nhiên thấy đời sao mà chán thế? không hiểu sao có con cái lại đưa cha mẹ ông bà mình vào nơi đó? đi từng gường các cụ đưa từng gói mì mà cứ muốn khóc. Các cụ cầm bằng hai tay những gói mì chỉ đáng vài xu, có cụ còn rơm rớm nước mắt khóc vì tủi thân lâu ngày có người vào thăm. Lại có cụ khi được đưa cho vài trăm lẽ thì tay cứ run lên, lần tìm cái bao vãi cũ xì bỏ nó vào thắt dây chặt lại nhét vào túi quần như của quốc bảo. <br />Em thấy người già ở Mỹ thật là hạnh phúc, chính phủ lo đầy đủ chỗ ở, mỗi tháng được hơn 800 dollars thừa tiền xài ko cần con cái lo lắng. Thế mà có một hôm em bắt gặp một ông kụ cũng 80 tuổi rồi đi lạc thấy thương luôn. Ông ấy ở nhà senior cũng ko thiếu thốn gì cả, nhưng nhớ con cháu nên tự đón xe bus đi về thăm chúng nó. Ông đeo cái túi đựng địa chỉ ở trước ngực bị rơi đâu mất, ông khóc lóc giữa đường vì ko biết nhà con mình nó ở đâu? lũ học trò túa ra nói chuyện với ông, nhưng ông ko biết tiếng Anh. Em biết tiếng Việt nên có thể giải thích cho ông đừng sợ, và gởi ông ấy cho police chở về lại nhà senoir. <br />Lúc ấy em chợt nghĩ, ngày nào đó em cũng già như kụ thì em có bị đi lạc ko? rồi ko biết có ai dắt cho mà về nhà ko?LUhttps://www.blogger.com/profile/01291727507197018388noreply@blogger.com