tag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post6066381294353642319..comments2023-10-31T18:49:56.192+07:00Comments on THUY DAM MINH: CUỘC GẶP 20 NĂMThuy Dam Minhhttp://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comBlogger50125tag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-24251136601921780032010-08-31T14:24:12.247+07:002010-08-31T14:24:12.247+07:00Lana: Thế mà anh tưởng em bận gì đó không đọc cơ. ...Lana: Thế mà anh tưởng em bận gì đó không đọc cơ. Cám ơn em nhé!Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-68370915904451215842010-08-31T14:08:47.877+07:002010-08-31T14:08:47.877+07:00Gửi anh Thụy và mọi người,
Em thường xuyên vào đọ...Gửi anh Thụy và mọi người,<br /><br />Em thường xuyên vào đọc blog của anh. Em rất thích câu chuyện này, rất thích những comments của Gấu, của Lu, nên mạn phép comment vài câu. Điều làm em cảm phục trong câu chuyện này là nghị lực và tinh thần kiên cường của người mẹ và của cậu con trai. Mẹ nuôi dạy con trai một mình đã vất vả, lại còn là con trai tật nguyền nữa thì càng khó khăn hơn nhiều. Con thiếu cha đã khổ, lại còn tật nguyền, chắc cũng nhờ tình yêu với mẹ mà cố gắng!<br /><br />Em ko thấy đức hy sinh là điều cần ca ngợi ở đây, khi người mẹ yêu con, người ta tự nguyện làm mọi điều cho con anh à, nhưng phải là người can đảm và nghị lực lắm mới làm được như nhân vật trong câu chuyện của anh.<br /><br />Và nữa, em đồng ý rằng người phụ nữ ấy rất can đảm đứng lên nhận trách nhiệm của mình: đã tự nguyện lấy người mình yêu, có con thì phải sống cho đàng hoàng, đi hết con đường đã đi chứ ko oán trách số phận, oán trách người thân.<br /><br />Mà sao (em nói xin anh và các bạn đừng giận) đàn ông vốn được tiếng là phái mạnh lại nhu nhược và kém cỏi đến như người chồng? Em đã nhìn thấy ko phải ít người như vậy đâu. Em có con trai, nhiều lúc thấy lo, ko biết phải dạy con ra sao để lớn lên nó đừng làm hổ danh hai chữ "đàn ông" như những người ấy!Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-16999427464272362652010-08-30T22:48:19.666+07:002010-08-30T22:48:19.666+07:00Em im lặng không comment được bài này. Nhưng đ...Em im lặng không comment được bài này. Nhưng đọc mãi. Vote cho cuộc đàm thoại rất hay của Gấu và anh Thụy. I really like it. Thanks.Lanahttps://www.blogger.com/profile/08546075295825427810noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-2913082929347677602010-08-30T21:55:49.688+07:002010-08-30T21:55:49.688+07:00Lu: Cám ơn em! Anh thích chai vang ấy. Em làm anh ...Lu: Cám ơn em! Anh thích chai vang ấy. Em làm anh hồi hộp!Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-59020368492001478782010-08-30T21:02:59.003+07:002010-08-30T21:02:59.003+07:00Em ko về được tháng 10, thời gian đó công ti em bu...Em ko về được tháng 10, thời gian đó công ti em busy rồi đến tết ta mới thong thả thời gian mà lượn lâu được. Nhưng anh vẫn có chai rịu vang kỹ niệm 125 năm của Sattui, Napa Valley để mừng ngày 1000 năm Thăng Long mờ. Nhớ kêu các em gái tụ tập lại chén với anh một li. ;))LUhttps://www.blogger.com/profile/01291727507197018388noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-57955431177650456102010-08-30T16:25:02.085+07:002010-08-30T16:25:02.085+07:00Lu: Hì hì! Em nói chí phải, anh rất là vui! À, Đại...Lu: Hì hì! Em nói chí phải, anh rất là vui! À, Đại lễ 1000 năm Thăng Long em có về không?Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-21593536792624166362010-08-30T15:24:27.671+07:002010-08-30T15:24:27.671+07:00anh Thụy : hè hè, mọi người còm thế này thì em ưng...anh Thụy : hè hè, mọi người còm thế này thì em ưng cái bụng rồi đấy. Con nít là phải được ưu tiên một, khi đụng đến vấn đề con nít thì tất cả luật lệ cứng nhắc gì gì đều phải bỏ qua, để tạo điều kiện tốt nhất cho chúng nó phát triển lành mạnh. <br />Công hay tội gì của ai thì sẽ xử sau, bố cà chớn cho bố lên đường, mẹ hư thì cho mẹ qua phà, ông bà ko biết nghĩ thì forget luôn đi. Sau này nó lớn khôn thì tự ông bà hối hận vì mình lớn mà suy nghĩ cố chấp thôi. <br />Tính em nó thế rồi, đụng đến vấn đề trẻ nít là em hay tranh lựng lém...cấm tiệt hắt hủi trẻ em, bỏ rơi trẻ em. <br />Nẹn cái gìe nữa mờ nẹn anh? trường hợp con sinh ra ko bình thường thì lo một đứa là đủ sói đầu rồi, anh còn đòi nẹn cái chi chi nữa? ;))LUhttps://www.blogger.com/profile/01291727507197018388noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-35759210713495393252010-08-30T13:36:54.730+07:002010-08-30T13:36:54.730+07:00Gauxx: Đến cái comt này thì anh có thể nói thật ch...Gauxx: Đến cái comt này thì anh có thể nói thật chính xác là anh hoàn toàn đồng ý với em rồi!Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-80023540826875118482010-08-30T13:35:17.089+07:002010-08-30T13:35:17.089+07:00Lu: em nói phần đầu thì hoàn toàn đúng rùi. Ở đây,...Lu: em nói phần đầu thì hoàn toàn đúng rùi. Ở đây, chị ấy đã rất dũng cảm, năng động, dám đứng mũi chịu sào, vì thế cậu con trai mới trưởng thành thế chứ em!<br />Phần sau thì anh băn khoăn quá. Đành rằng Nhà nước có đủ phúc lợi để lo cho trẻ khuyết tật (giả sử là như thế) nhưng không lẽ mình lại tiếp tục nẹn tiếp ra đứa khác nữa. HicThuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-65263558907168300982010-08-30T05:18:16.773+07:002010-08-30T05:18:16.773+07:00@Anh Thụy à, cám ơn anh nhiều, anh nói hoàn toàn c...@Anh Thụy à, cám ơn anh nhiều, anh nói hoàn toàn chia sẻ í kiến của em, nhớ cộng thêm cái ý Titi đã chữa lại cho em nhá :-)<br /><br />"Nhưng những người phụ nữ Việt Nam thì lạ lắm. Nhiều người trong số họ cả đời không biết đến gì ngoài con cái họ. Đó là cái tốt, song cũng có mặt tiêu cực. Nó làm thế hệ tiếp theo không năng động và tự tin. May thay, số này ngày càng ít đi em ạ!" <br /><br />- anh Thụy viết được ra câu này thì hoàn toàn là quý ông hiểu biết, có lòng, và đáng kính thật sự. Em hâm mộ anh! <br /><br />Nếu cô ấy, chứ không phải ông chồng, là người bỏ đi - chắc sẽ bị nguyền rủa không tiếc lời. Đó chính là cái định kiến của xã hội gắn chặt trách nhiệm của người phụ nữ với con cái, trong khi sẵn sàng thể tất sự rũ bỏ trách nhiệm của người đàn ông. <br /><br />Em cũng tin là những người phụ nữ hiện đại không chỉ biết hi sinh, lo lắng cho con như một bản năng làm mẹ, mà họ còn có đủ bản lĩnh và kiến thức để khẳng định tư cách, cũng như quyền bình đẳng của mình trong quan hệ gia đình và xã hội.<br /><br />Nói ngược với anh: may thay, số này ngày càng nhiều lên. Và ít ra trong xóm blog của mình cũng có những người như thế: đáng ca ngợi và đáng tôn trọng. Hoàn toàn khác vói: đáng ca ngợi và đáng thương!<br /><br />Túm lại, bài viết và trả lời comments của anh rất hay vì nó gợi ra sự suy nghĩ.doanhhttps://www.blogger.com/profile/16241454994787731262noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-75061673173442827772010-08-29T23:50:18.803+07:002010-08-29T23:50:18.803+07:00"Nhưng những người phụ nữ Việt Nam thì lạ lắm..."Nhưng những người phụ nữ Việt Nam thì lạ lắm. Nhiều người trong số họ cả đời không biết đến gì ngoài con cái họ. Đó là cái tốt, song cũng có mặt tiêu cực. Nó làm thế hệ tiếp theo không năng động và tự tin. <br />May thay, số này ngày càng ít đi em ạ!"<br /><br />Cho em í kiến luôn câu này của anh Thụy nhé! Thằng bé thành công thì ko gọi là thế hệ kế tiếp ko năng động và thiếu tự tin rồi. Chị ấy ko cố gắng làm gương thì làm gì thằng bé có đủ nghị lực vượt qua? <br />Em chắc là sự thành công của thằng bé, sẽ làm những người sau đem đó ra để cố gắng nhủ mình rằng ko có gì là ko làm được nếu ta cố gắng. Nếu thật sự tin tức anh nói xã hội bây giờ ngày càng ít đi những người chịu hi sinh lo con như thế hèn chi...em thấy nhà nuôi trẻ mồ côi lang thang ở VN ngày càng nhiều à nha. Cho dù anh chồng ko trách nhiệm chị ấy phải cáng đáng luôn, nhưng nếu chị ấy cũng chỉ lo tranh lựng xem trách nhiệm về ai thì thèng bé ko chờ được đâu anh à. Mọi việc nên bắt tay vào làm chứ đừng phải chờ lựng xem ai lỗi ai phải? cứ đùn đẩy mãi trách nhiệm thì tội cho trẻ con lắm.<br /><br />Góp í thôi, đừng ai mích lòng em nhé. Chỉ là em thấy có những vấn đề ko nên đem khuôn khổ cứng nhắc áp dụng vào được. Ở đây cần tình người mềm dẽo hơn, nếu cho rằng hi sinh của chị này là tiêu cực thì...từ nay những đứa trẻ ra đời ko bình thường nên để cho nó cứ như thế, cha mẹ đi nẹn ra đứa khác mạnh khỏe thông minh hơn, rồi tập trung lo cho nó thì đở phí thời gian.LUhttps://www.blogger.com/profile/01291727507197018388noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-91899535201857717022010-08-29T21:33:03.912+07:002010-08-29T21:33:03.912+07:00like2chat: Anh kết nhất câu của em là "on cái...like2chat: Anh kết nhất câu của em là "on cái phải làm cha mẹ tự hào". Và anh rất sợ uan điểm con mình phải học đứng đầu lớp để dòng họ được ngẩng cao đầu.Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-406904261153466982010-08-29T21:30:57.399+07:002010-08-29T21:30:57.399+07:00Lu: Đúng hơn là chị ấy đã phải chịu thêm cả phần t...Lu: Đúng hơn là chị ấy đã phải chịu thêm cả phần trách nhiệm của một vài người khác nữa. Ví dụ anh chồng. Đúng không em?Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-25647139009606025882010-08-29T21:29:59.428+07:002010-08-29T21:29:59.428+07:00Gauxx: Em không hề lạc đề đâu. Đúng là một xã hội ...Gauxx: Em không hề lạc đề đâu. Đúng là một xã hội văn mình, không ai đi ca ngợi sự hy sinh đến mức gần như là không thực tế như vậy. Có vẻ gì đấy nó triệt tiêu khao khát vươn lên của mỗi con người. Nhưng những người phụ nữ Việt Nam thì lạ lắm. Nhiều người trong số họ cả đời không biết đến gì ngoài con cái họ. Đó là cái tốt, song cũng có mặt tiêu cực. Nó làm thế hệ tiếp theo không năng động và tự tin. <br />May thay, số này ngày càng ít đi em ạ!Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-44132192630150655042010-08-29T21:26:31.269+07:002010-08-29T21:26:31.269+07:00Mecghi: Xã hội càng văn mình thì bố mẹ càng ít can...Mecghi: Xã hội càng văn mình thì bố mẹ càng ít can thiệp vào các quyết định của con cái khi đã đến tuổi trưởng thành. Nhưng ở Việt Nam mình, cái đó chưa phổ biến được em ạ!Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-25929727466088249122010-08-29T21:24:59.899+07:002010-08-29T21:24:59.899+07:00Titi: A hiểu tâm tư của em. Nhưng biết làm sao đượ...Titi: A hiểu tâm tư của em. Nhưng biết làm sao được. Đây là câu chuyện của một gia đình. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà. Cá nhân anh, anh không bao giờ ủng hộ các thành viên ruột thịt lại xử sự với nhau như vậy. Nhưng làm sao có thể bắt mọi người theo ý mình được đây em!Thuy Dam Minhhttps://www.blogger.com/profile/13962265460010362719noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-74347450055037935362010-08-29T19:36:33.910+07:002010-08-29T19:36:33.910+07:00TiTi : hị hị, Ti Ti so sánh sai rồi, chử "bìn...TiTi : hị hị, Ti Ti so sánh sai rồi, chử "bình quyền" không được xem so sánh trong tình cha mẹ hi sinh lo cho con mình nên người đâu Ti Ti à. Cha mẹ nào, đa số là thế, cũng đều hi sinh cả đời lo cho con mình thành tài, điều này nên ca ngợi chứ? <br />Nếu nói rằng ko nên ca ngợi sự hi sinh của người cha người mẹ, mà chỉ khen í chí vượt khó của các đấng sinh thành ra ta thì...e rằng cha mẹ ông bà mình sẽ khóc hu hu. Vì con nó lớn thì lại phủi công ơn hi sinh trời biển của mình. ;))LUhttps://www.blogger.com/profile/01291727507197018388noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-25798254319425114312010-08-29T19:03:36.491+07:002010-08-29T19:03:36.491+07:00@Gấu: có ngừi nhận lỗi nhanh như điện ấy nhỉ. Yêu ...@Gấu: có ngừi nhận lỗi nhanh như điện ấy nhỉ. Yêu quá cơ :-DTitihttps://www.blogger.com/profile/00866917278349536085noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-89857140959450703122010-08-29T16:39:52.442+07:002010-08-29T16:39:52.442+07:00@Titi: ừ nhỉ, em cũng định chữa lại cái í đấy đấy ...@Titi: ừ nhỉ, em cũng định chữa lại cái í đấy đấy :-) Cám un Titi nhá. Em phát biểu lạc đề roài, anh Thụy ui, khỏi cần giả nhời, có Titi hỉu em rùi :-Ddoanhhttps://www.blogger.com/profile/16241454994787731262noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-41758535662862080162010-08-29T14:11:55.529+07:002010-08-29T14:11:55.529+07:00Bà mẹ đáng ngưỡng mộ nhưng mong đừng ai phải rơi v...Bà mẹ đáng ngưỡng mộ nhưng mong đừng ai phải rơi vào hoàn cảnh giống chị ấy cả. Có mỗi người mẹ là thực sự yêu thương con vô điều kiện, còn những người thân khác đều là có điều kiện: đứa con học hành đỗ đạt. <br /><br />Em cũng không sùng bái chuyện con cái phải làm cha mẹ tự hào, em muốn nó được sống hạnh phúc đúng theo ý của nó.<br /><br />Em được kể là ở các nước phúc lợi xh tốt, bố mẹ có con khuyết tật không cảm thấy nặng nề như bố mẹ ở VN đâu. Nhà nước họ lo sắp xếp để người khuyết tật cũng có thể đóng góp cho xã hội. Việc này sẽ làm cho không khí trong mỗi gia đình cũng bớt nặng nề đi nhiều, sẽ bớt đi những cảnh gia đình tan nát vì con khuyết tật.L2Chttps://www.blogger.com/profile/07925040344531989744noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-38752337409357235702010-08-29T13:25:27.825+07:002010-08-29T13:25:27.825+07:00@Gấu: đứng về mặt bình quyền thì ý của em cũng rất...@Gấu: đứng về mặt bình quyền thì ý của em cũng rất đáng lưu tâm, không nên ca ngợi sự chịu đựng, hy sinh, nhưng đáng ca ngợi nghị lực vượt qua nỗi chán chường, buông xuôi và tủi thân lắm chứ :-) - Vì, cũng với hoàn cảnh như vậy, nhiều cặp mẹ con đã và đang khá bi đát, không dám nghĩ đến cuộc sống bình thường chứ chưa nói đến gặt hái thành công như vậy.Titihttps://www.blogger.com/profile/00866917278349536085noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-41679454271620955422010-08-29T12:08:06.292+07:002010-08-29T12:08:06.292+07:00anh Thụy : túm lại vấn đề của câu chuyện theo ý củ...anh Thụy : túm lại vấn đề của câu chuyện theo ý của riêng em thì nó nằm ở hai chử "TRÁCH NHIỆM". Ko cần thiết phải phân tích xem ông bà ngoại ra sao? mẹ chồng tốt thế nào? anh chồng trốn tránh trách nhiệm ra sao? điều quan trọng là họ đã cho ra đời "một sinh vật ko bình thường". <br /><br />Tuy ko bình thường nhưng nó là một sự sống! nó cần được thở, nó cần được xã hội công nhận quyền được sống của nó, mặc dù nó si khờ hay khiếm khuyết tàn tật! nếu cứ so đo suy nghĩ giữa hai chử "hi sinh" và "nhu nhược" thì có tội cho sinh vật đó ko? <br /><br />Chị ta đã chọn con đường khó đi và đã dám đứng ra gánh trách nhiệm mình gây ra, cho dù chị đã trả nợ cả cuộc đời thì đã sao? đó ko gọi là nhu nhược, đó ko gọi là cần sự giải phóng phụ nữ cái chi chí cả...đơn giản là chị ấy đã biết chịu TRÁCH NHIỆM những hành động của mình!LUhttps://www.blogger.com/profile/01291727507197018388noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-34784342083168051062010-08-29T10:59:11.024+07:002010-08-29T10:59:11.024+07:00Tất cả những nhân vật trong câu chuyện này đều lạ ...Tất cả những nhân vật trong câu chuyện này đều lạ lùng. Bố mẹ đẻ hà khắc đến độc ác, bà mẹ chồng thì nhân từ đến khó tin, anh chồng thì quá mâu thuẫn và hèn nhát: đã kiên quyết lấy vợ bất chấp sự phản đối rồi lại sẵn sàng bỏ cái roẹt, cậu con trai thì khiếm khuyết nhưng năng khiếu xuất sắc. Cuối cùng chỉ có nhân vật chính là không có gì đặc biệt lắm nếu so với phụ nữ bình thường bấy lâu nay: cam chịu đến mức nhu nhược. Nhưng sẽ là đặc biệt và đáng ngạc nhiên nếu so với chị em phụ nữ hiện đại hơn.<br /><br />Do đó, mặc dù anh Thụy muốn ca ngợi sự chịu đựng và hy sinh của chị ấy, cũng như anh muốn mọi người cảm động với kết thúc có hậu, nhưng em vẫn thấy rằng, đứng từ quan điểm tiến bộ của chúng ta thì không ai đáng ca ngợi ở đây cả :-(<br /><br />Diễn ngôn và tư tưởng về sự chịu đựng của phụ nữ bất chấp hoàn cảnh nào, là diễn ngôn cũ roài, bác ạ. Nên cởi trói cho họ từ trong cách suy nghĩ hàng ngày của quý ông, chứ không cần chờ đến các phong trào giải phóng rất hình thức.doanhhttps://www.blogger.com/profile/16241454994787731262noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-24946007901139782432010-08-28T23:00:25.594+07:002010-08-28T23:00:25.594+07:00đúng là em nghĩ chuyện của những năm trước thôi, t...đúng là em nghĩ chuyện của những năm trước thôi, thời bây giờ không bố mẹ nào "dám" giận con mình đâu ạ, toàn con hiếm, dâu hiếm, rể hiếm, cháu hiếm.. nếu giận vậy mà mất luôn í chứ, nên chỉ có con đặt đâu là bố mẹ ngồi đấy ạ.<br /><br />Hồi xem phim Sóng ở đáy sông, cũng là 1 ông bố hà khắc và cố chấp như thế...Mecghihttps://www.blogger.com/profile/02699222911924202743noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-2917615812447453549.post-29035409378245002322010-08-28T22:40:27.244+07:002010-08-28T22:40:27.244+07:00Vâng, gia trưởng phong kiến cố chấp ...nếu như vì ...Vâng, gia trưởng phong kiến cố chấp ...nếu như vì thế mà cô ấy và con trai bị làm sao thì lúc ấy mới được gọi là nhẫn tâm?<br /><br />ĐÃ nói thì nói hết. Em thấy người ta hay viện lí do này nọ để biện minh cho hành động của mình. Tại sao chỉ chìa bàn tay và nụ cười với thành công mà không làm như thế với thất bại và tủi nhục đến với người thân của mình? Đành rằng mỗi người phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình nhưng ai cũng có lúc sai, lúc dại. Làm cha mẹ càng cần phải bao dung và là nơi con cháu có thể tin cần nhất.Titihttps://www.blogger.com/profile/00866917278349536085noreply@blogger.com