Nói ra thì chẳng bõ Thánh Thần quở mắng chứ đầu năm tôi sợ nhất đi Chùa Hương, Yên Tử, Chợ Viềng, Phù Giày… Ấn tượng không phai mờ trong tôi là những nơi ấy đông đúc quá, xô bồ quá. Đi xong về không khác gì hành xác. Đôi lúc còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Đi đò Chùa Hương vào tầm 1-2 giờ sáng, trên Suối Yến tối om om không một bóng đèn, không một chiếc phao cứu sinh, ai dám chắc điều gì không thể xảy ra.
Rồi cứ theo mạch suy diễn ấy, tôi ước tính mỗi ngày có cả vạn người tới Chùa Hương. Hôm khai mạc thấy Ban Tổ chức công bố có tới hơn 5 vạn người, trong đó có khoảng 1 vạn khách thuộc hàng “láu cá” đã tới từ trước khi khai mạc và phục sẵn ở trong Chùa rồi. Nghe mà khiếp vía!
Công ty tôi có lệ mỗi đầu năm mới lại đi lễ. Năm nào chúng tôi cũng chọn một địa chỉ nào đấy để đi. Năm thì chùa, năm thì đền, có năm hoành tráng, đi cả vài điểm đền chùa miếu mạo. Lâu dần, chúng tôi có nhiều kinh nghiệm trong việc tìm các địa điểm cho việc đi lễ đầu năm. Thông thường, chúng tôi chọn một nơi nào ít người đến, ít ồn ào và còn có nét gì đấy hoang sơ.
Nhưng rồi theo thời gian, chẳng thể nào chọn ra được nơi nào, chùa nào, đền nào… mà không đông đúc chen lấn nữa. Dù là sáng sớm tinh sương ngày mùng 1 Tết hay bất kể giờ nào của tháng Giêng, nơi nào cũng đông đúc, chen lấn. Nghĩ cũng phải thôi, chẳng thể nào khác được. Người thì càng ngày càng đông đúc. Mà những nơi có thể đến thì vẫn vậy. Làm sao mà không chen lấn cho được.
Chẳng bao lâu nữa, vẻ tĩnh lặng của chùa chiền, của chốn thâm nghiêm sẽ chỉ còn trong ký ức và những ngày xuân nhàn tản, vãn cành chùa của các cô yếm thắm, má đỏ môi hồng, của các bà già tóc bạc sẽ chỉ còn trong thơ ca, nhạc họa mà thôi.