Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

MỘT MÌNH



Những ngày đầu thành lập công ty, sau giờ làm việc và hầu hết những ngày nghỉ, tôi thường ngồi một mình trong phòng làm việc, với nỗi lo thắt ruột là làm sao có đủ công ăn việc làm cho công ty mình.

Thời gian qua đi, nỗi lo về công việc ít nhiều được giải tỏa nhưng thói quen ngồi làm việc một mình lúc ngoài giờ, ngày nghỉ vẫn theo đuổi tôi mãi. Tôi thường dùng khoảng thời gian này để nghĩ về những ý tưởng kinh doanh mới, cách xử lý những việc xương xẩu và nhiều khi, cứ ngồi đấy thôi mà cũng chẳng nghĩ gì cả.

Cảm giác một mình trong phòng làm việc của mình, trong văn phòng công ty có gì đó khiến tôi rất thích thú. Nỗi lo lắng về công việc đeo bám tôi không bao giờ dứt, nhưng niềm vui được trải nghiệm trong không gian một mình cũng làm cho tôi thêm phấn chấn thật nhiều.

Khoảng hơn 10 năm đầu tiên trôi qua như vậy!

Nhưng rồi các bạn trẻ trưởng thành lên. Những thế hệ tiếp theo tự chủ động trong công việc ngày một tốt hơn. Tôi đã bớt đi nhiều việc phải lo. Và tự nhận thấy rằng có rất nhiều việc tôi đã không còn làm tốt bằng các bạn ấy nữa.

Và tôi ít đến công ty vào ngày nghỉ, ít ở lại ngoài giờ làm việc. Có cái gì đó như là mất mát, như là hụt hẫng, như là nỗi buồn…

Cho đến chiều nay. Sau mấy ngày nghỉ lễ, tôi lại đến văn phòng một mình, lại ngồi trong phòng làm việc và nghĩ về gần 15 năm đã qua, nghĩ về nhiều thế hệ cán bộ, nhân viên của mình đã từng làm việc từ những ngày đầu tiên. Nghĩ về những thành công và cả những mất mát.

Ai đó đã nói rằng nếu bạn làm chủ một doanh nghiệp là số phận cho bạn được làm chủ, nhưng số phận cũng bắt bạn phải làm chủ. Chiều nay, ngồi một mình trong phòng làm việc, lần đầu tiên tôi cảm thấy với mình, hình như số phận “bắt” thì đúng hơn là “cho” mình làm chủ.





Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

NHỮNG CHUYẾN BAY ĐÊM



Máy bay hạ cánh rồi từ từ chạy vào khu vực nhà ga. Vậy là lại kết thúc một chuyến bay nữa. Bao nhiêu chuyến như thế rồi trong hơn 15 năm qua? Chẳng thể nào nhớ hết. Chỉ chắc chắn là nhiều lắm rồi. Nhưng lần này có vẻ khác một chút, vì đã từ lâu anh không còn bay muộn như thế này nữa. Đồng hồ chỉ hơn 20 giờ. Anh tư nhủ, hơi mệt, nhưng cũng hay. Nhìn cảnh đường băng nhấp nháy ban đêm thật là đẹp.

Qua ô cửa sổ nhỏ, anh thấy trên đường băng kế bên, một chiếc Boeing 747 đang chạy đà chuẩn bị cất cánh. Bất chợt anh mỉm cười. Giờ này người ta mới đi còn chưa thấy gì là muộn. Mình đã được về nhà rồi mà còn oải nữa là sao? Hơn 20 giờ, tức là phải 2 tiếng nữa, chuyến bay ấy mới tới được Sài gòn. Thật khó hình dung muộn như thế mình mới hạ cánh.

Chiếc Boeing 747 bắt đầu rời khỏi đường băng. Anh chợt thấy lòng mình bâng khuâng. Và không hiểu sao, anh nhớ lại y nguyên cảm giác xúc động về những chuyến bay đêm của mình từ hơn 15 năm về trước. Những chuyến bay khởi hành muộn lắm, có chuyến tới Sài gòn nửa đêm, thậm chí, gần 2 giờ sáng.

Hồi ấy, làm việc trong một dự án hợp tác với Vietnam Airlines, mỗi tháng, anh được cấp ít vé miễn phí (FOC) để phục vụ cho các chuyến công tác. Vé miễn phí nên bắt buộc phải đi vào những giờ ít thuận lợi nhất. Nói tóm lại, hầu như là bay vào ban đêm. Lâu dần thành quen, cứ chập tối anh mới bắt đầu lên xe tới sân bay và chuyến nào hạ cánh trước 22 giờ đã được xem là hạnh phúc.

Suốt thời gian làm việc cho dự án, anh không biết đường băng vào ban ngày hình thù thế nào, máy bay hạ cánh ra sao? Anh tới Sài gòn vào đêm muộn. Trở lại Hà Nội có khi còn muộn hơn. Cứ thế, hơn 4 năm trời đằng đẵng cho tới ngày dự án kết thúc. Những chuyến bay đêm cũng không còn đồng hành với anh nữa.

Hơn 10 năm đã trôi qua…

Cho tới tối hôm nay, tới buổi tối với chuyến bay đêm tình cờ này. Chiếc Boeing 747 đã rời đường băng bay vào đêm tối bao la. Tiếng cô tiếp viên vang lên, kéo anh ra khỏi mạch hồi tưởng. Anh bước xuống sân ga mênh mông, tận hưởng những ngọn gió mát rượi sau cơn mưa giông mùa hè. Những ngọn đèn hai bên đường băng lung linh làm anh liên tưởng đến những bông hoa địa lan đang vào mùa khoe sắc thắm.

Một cảm xúc đã từ lâu lắm rồi mới trở lại…



Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

TUỔI THƠ 5 SAO



Tình cờ trong một chuyến công tác, những người bạn ở Nha Trang dẫn anh vào một khu nghỉ 5 sao, một thiên đường thực sự, như cách các bạn nói, nằm biệt lập trên một hòn đảo tít tắp ngoài khơi.

Những biệt thự nằm rải rác dưới tán cây xanh lặng lẽ. Nhà gỗ, mái lá, cửa sổ bằng tre, những phên lứa và mành tre kéo lên, thả xuống bằng dây thừng. Vòi nước tắm bằng đồng cũ kỹ rêu xanh được đặt lộ thiên giữa trời. Tường nhà xây gồ ghề, thô ráp. Nón lá, mũ nan, nùn rơm, túi cói… những đồ vật của một thời đồng quê Việt đã từ rất xa.

Đêm ấy trời mưa rả rích không lúc nào ngừng. Tiếng dế rúc suốt đêm. Vài con dơi chập choạng ăn đèn bay cả vào nhà. Từng cơn gió rít xua cành cây đập sầm sập từng cơn, từng cơn…

Bên chén rượu nồng, các bạn hân hoan và ngưỡng mộ chủ đầu tư, một doanh nhân nước ngoài, đã nhìn xa trông rộng để làm ra khu nghỉ 5 sao này. Ngà ngà say, ai cũng cảm thấy viên mãn vì có lẽ chưa bao giờ các bạn được sống trong một khung cảnh êm đềm, thôn dã và hoang sơ đến như thế.

Riêng anh, cơn say đưa anh về lại với ký ức tuổi thơ mình. Vẫn ngôi nhà tranh, vách đất, vẫn giếng nước thơi trong đầu làng, vẫn cái mũ nan, nón lá, gậy tre, túi dứa, vẫn những món ăn bình dị quê nhà.

Và anh chợt có một liên tưởng thú vị: Vậy là sau bao nhiêu năm bôn ba đất khách quê người, anh lại được trở về với một khung cảnh tuổi thơ ngày nào. Chỉ có điều, phải tốn không ít tiền để đến được nơi đây. Bởi vì, tuổi thơ ở đây không phải là tuổi thơ hồn nhiên của anh ngày trước, nó là tuổi thơ 5 sao cách biệt với đời thường.



Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

NHỮNG BÔNG HOA CẢI CUỐI MÙA



Hai nhà vốn là hàng xóm thân thiết đã từ lâu. Năm nó học cấp 2 thì người ấy vào cấp 3. Chưa có cảm xúc gì nhưng nó đã bắt đầu nghĩ nhiều hơn về người ấy. Và không biết tự lúc nào, người ấy đã trở thành thần tượng của nó. Rồi hết cấp 3, vào đại học, cả quãng thời gian ấy, trong đầu nó không có một chàng trai nào khác ngoài người ấy.

Ra trường đi làm, nó được biết người ấy đã thành đạt, lập công ty riêng, mua được căn hộ chung cư nên sống tự lập và ít về nhà. Cuối tuần nào, bác gái, mẹ của người ấy cũng nhờ nó đến phụ nấu ăn để lấy cớ gọi cậu con trai cưng về.

Tháng 11, mùa hoa cải nở vàng rực nhưng bãi bồi ven sông. Nghe đồng nghiệp rủ nhau đi chụp ảnh, trong lòng nó cứ xốn xang. Một dịp cuối tuần người ấy về, nó giả bộ vô tình: “Mấy đứa bạn em ấy, chúng nó bảo đi chụp anh hoa cải đẹp lắm. Em thích những bong hoa cải vàng liti mượt mà, ghép lại như một thảm màu thật quyến rũ”.

Người ấy sốt sắng: “Để cuối tuần anh đưa em đi!”. Nó hồi hộp, cố giấu niềm hân hoan để không lộ ra nét mặt: “Thật không anh? Anh cũng có thời gian dành cho em à?”. Người ấy nắm tay nó: “Có chứ! Không có thời gian dành cho em thì dành cho ai?”.

Khi còn bé, nhìn những bông hoa cải nó thấy dửng dưng. Lớn hơn một chút, nó mới biết rung cảm mạnh mẽ trước cái đẹp mong manh, yếu đuối. Giờ nhìn những bông hoa cải vàng cánh mỏng trải dài tít tắp, con tim nó run lên nhè nhẹ. Người ấy nhẹ nhàng nắm tay nó, ánh mắt nhìn nhau như trao gửi trọn tình yêu thương.

Chưa ai nói lời yêu nhưng dường như con tim nó và người ấy đã thuộc về nhau. Nhìn ánh mắt người ấy, nó tin mình không hề ngộ nhận và ngày đêm mong chờ người ấy nói ra tiếng lòng mình. Hai bên bố mẹ cũng đã ưng bụng và mong chờ một ngày nào đó nên duyên.

Nó cứ đợi chờ, ngày này qua ngày khác…

Thế rồi những cuộc hò hẹn, điện thoại, tin nhắn của người ấy thưa dần, thưa dần. Lời nhờ đến nhà phụ giúp nấu ăn của mẹ người ấy cũng vắng bóng. Nó bắt đầu cảm thấy một cái gì đó như sự hụt hẫng.

Tháng 3 vừa tới, những ngày mưa phùn li ti giăng sương mờ mịt cả bầu trời. Hôm ấy, nó được mời tới dự đám cưới của người ta. Nó gặp bác gái, người đã thân thiết với nó từ bao lâu nay. Bác có vẻ không vui, nắm tay nó hỏi: “Bố mẹ con không đến à?”. Chỉ nói được thế rồi bác quay mặt đi. Bác trai cũng có vẻ gì đấy ngại ngần.

Nó được mọi người giới thiệu là cô em gái, con nhà hàng xóm, sống cùng khu tập thể từ bé. Cô em gái má thắm, môi hồng, xinh như bông hoa cải li ti ngoài đồng nội là nó, cười thật tươi chúc anh chị hạnh phúc. Và chỉ một thoáng qua, nó nhận thấy chị ấy không xinh, có vẻ gì đấy thật kênh kiệu, kè cả với cô em gái bằng cái nhếch mép khinh khỉnh.

Lúc đi cùng đoàn nhà trai sang đón dâu, nó thực sự choáng trước dinh cơ nhà gái. Nó nhớ một lần đi ăn Tất niên cùng công ty người ta, nghe phong thanh công ty dạo này gặp khó khăn, chẳng có việc làm. Cả chuyện người ta mạo hiểm đầu tư vào bất động sản và chết dí, nợ nần chồng chất. Một anh bạn thân của người ấy đã khẳng định cho những nghi ngờ của nó. Chị ấy thích người ấy đã lâu và gia định chị thừa khả năng cứu người ấy ra khỏi khó khăn hiện tại.

Tan tiệc cưới, giữa trời mưa xuân lất phất, nó phóng xe máy một mạch ra bãi bồi ven sông. Đâu đây vẫn còn lác đác bông hoa vàng, những bông hoa cải cuối mùa đã thôi rực rỡ, đang rủ xuống vì dính nước mưa.

Và chẳng biết tự bao giờ, những giọt nước mắt ấm ấm, mằn mặn lăn dài trên má nó.

(Viết lại theo truyện của TSL)



Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

THƯ GIÃN 3



2
1
Cô ơi tính tiền ...... cho bạn cháu

2
2
Cứ tự nhiên... nhưng hãy nhớ mày là khách

23
Tia sáng cuối đường hầm là ánh đèn của đầu xe lửa

24
Không bao giờ bán đứng bạn bè ....khi chưa được giá

25
Mỗi bước đi là một nỗi đau... (Nghe thì văn vẻ nhưng thực ra là bị đau
chân)

26
Lòng muốn hướng thiện
Nên mới ngồi thiền
Nhưng vì chưa thiến
Nên vẫn chỉ thiên

27
Tiền thì anh không thiếu!
Nhưng nhiều thì anh không có

28
Lần đầu tiên trong đời mình có 1 người con gái đứng trước mặt và nói:
"Anh ơi, Em có bầu....."
Thực sự mình cực kì hoảng sợ, lo lắng, mình không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, quá bàng hoàng đến mức không tin được, mình không biết rồi sau đấy mình sẽ ra sao nữa.......
.. Đành ...
.......... .đứng dậy nhường ghế cho em ý và........
......đứng cả tiếng đồng hồ trên xe
bus ..........

29
Mẹ mày
Cha mày
Bà nội mày
Tổ cha mày
Cả dòng họ nhà mày
…………………………
Đều mong mày thành đạt
Ráng lên nha mày
!

3
0
Có ai định nghĩa được chữ phê
Có khó gì đâu cứ nằm kề
Cò ke cót két thân run rẩy
Người đưa người đẩy thế là phê ...

31
Tình yêu....giúp ta vượt lên những suy nghĩ tầm thường......và đưa chúng ta tới....những suy nghĩ............tầm bậy