Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

NỘP ĐƠN LẤY CHỒNG



Hàng ngàn lá đơn của các cô gái đồng trinh gửi vào một Câu lạc bộ để xin được lấy chồng. Sự việc có vẻ lạ kỳ, nhưng thực ra thì cũng không có gì khó hiểu lắm. Câu lạc bộ ở đây là Câu lạc bộ của các đại gia nhiều tiền lắm của. Thành viên của nó là những ông chủ giàu có, đang sống độc thân và nhiều người trong số đó đang muốn lấy vợ.

Các quý ông này bận bịu quá, không có thời gian để đi tìm các em gái trẻ đẹp. Nhiều ông mải làm ăn, mải cái gì nữa thì chẳng biết, từ lâu đã quên cả việc phải cưa cẩm một em như thế nào. Thôi thì đành thành lập ra một bộ phận nhân sự chuyên lo việc này. Thế là người ta bắt đầu gửi thư quảng cáo, thư mời đi khắp những nơi có thể. Chẳng mấy chốc mà bộ phận đã nhận được cả ngàn lá đơn.

Nghe đâu, việc tuyển chọn phải qua 5 vòng khá nghặt nghèo. Tất cả các cô sau khi qua 5 vòng tuyển sẽ được chuyển toàn bộ cho các ông chủ xem. Họ chọn ai thì bộ phận nhân sự sẽ bố trí buổi gặp mặt giữa 2 người để “chốt hạ”.

Câu chuyện trên đây cho ta thấy điều gì? Người ta có thể dành rất nhiều thời gian cho công việc, cho làm ăn, cho kiếm tiền. Nhưng để dành thời gian cho tình yêu, cho chuyện vợ chồng thì không phải ai cũng có thể, nhất là các đại gia.

Ai đó nói lấy nhau mà không có tình yêu thì không có hạnh phúc. Có thật thế không, khi mà người ta có thể lấy nhau chỉ bằng một lá đơn nộp cho bộ phận nhân sự?



Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

BẠO HÀNH TÌNH YÊU



1

Người vợ bị chồng nghi ngoại tình cùng lúc với 5 người đàn ông, đã mang ra tra tấn suốt nhiều ngày liền. Anh ta đánh vợ bằng đủ những thứ gì vớ được từ ống nước, thắt lưng, cán chổi, đến ghế gộc, que sắt, cán dao. Bị đánh tới liệt giường liệt chiếu, tới nguy hiểm đến tính mạng mà anh chồng vũ phu vẫn không thôi.

Những trận đòn thù như vậy đã liên tục nhiều năm và có truyền thống. Nhưng lần này là ghê gớm nhất, hậu quả nặng nề nhất.

Hàng xóm, người thân, hội phụ nữ… đã bằng mọi cách cứu chị vợ ra khỏi cơn bạo hành mất nhân tính, đưa chị đến bệnh viện chữa bệnh, rồi đến nhà tình thương để lánh nạn. Chồng bị bắt, bị truy tố.

Bỏ mặc tất cả những lời khuyên can của người thân, lời tư vấn của hội phụ nữ, lời phân tích lý-tình của luật sư, của hết thảy những ai quan tâm, chị vợ vẫn tha thiết… xin tha cho chồng để hai vợ chồng được nhanh chóng về đoàn tụ. Đã nhiều lần xin như vậy, đã nhiều lần đoàn tụ như vậy, để rồi đã nhiều lần bạo hành cứ nối tiếp xảy ra, mà lần sau, bao giờ cũng tàn khốc hơn lần trước.

Nhưng kệ, chị vẫn kiên trì xin như thế….

2

Hai vợ chồng đã sống với nhau được hơn 20 năm. Đã có với nhau hai mặt con đủ nếp tẻ. Con lớn cũng đã 18 tuổi. Vậy mà liên tục trong những năm đó, chị cứ ăn đòn của chồng như vồ đập đất. Đi làm về chậm: Đánh! Đi chợ về quên mua đồ nhậu: Đánh! Chồng đi nhậu về muộn, vợ cằn nhằn: Đánh! Cứ liên tục “năm ngày ba trận” như vậy.

Lần này là lần khủng khiếp nhất. Chồng treo ngược hai chân vợ lên, cứ thế là đập, đập gãy cả cánh tay, hộc cả máu mũi. Các con lao vào can thiệp cũng không xong. La hét báo hàng xóm sang cứu, hàng xóm sang cũng chẳng ăn thua gì. Báo công an đến, anh chồng mới chịu thôi.

Người ta đưa chị đi khám thương. Công an bắt giam anh chồng vũ phu để làm án, đưa ra xét xử. Ngay cả hai đứa con cũng một lòng đề nghị cơ quan công an giam bố không thì mẹ cháu chết mất. Người ta đã làm mọi thứ có thể để ngăn chặn tội ác, nhưng làm không được. Nguyên nhân cơ bản lại xuất phát từ chính người vợ.

Nằm viện điều trị hơn 1 tuần, về nhà là chị làm đơn xin ngay cho chồng được tại ngoại, xin không truy cứu trách nhiệm hình sự. Cơ quan công an bó tay, dọa nạt anh chồng mấy câu rồi đành làm thủ tục cho về.

3

Những câu chuyện như thế vẫn xảy ra hàng ngày ở đâu đó trên đất nước mình. Chúng ta vẫn hô hào chống bạo lực gia đình, đẩy lùi cái ác. Nhưng liệu có chống được không nếu cái ác vẫn được bao bọc, vẫn được cưu mang bởi chính những người phụ nữ, những nạn nhân của tội ác này?

Có người bảo đó là lòng vị tha vô bờ bến của tình yêu. Người khác lại bảo đó là sự ngu ngốc đang đồng lõa cùng cái ác. Quan niệm nào là chính xác?

Và chúng ta phải đặt tên nó là gì cho đúng với bản chất của sự việc đây?



Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

CHÍ PHÈO HẾT YÊU



Thế là từ nay, sách giáo khoa và cả truyện nữa, sẽ bị cắt bỏ đoạn yêu đương trong truyện ngắn Chí Phèo, một kiệt tác văn học hiện thực phê phán của Nhà văn Nam Cao. Vì sao ư? Có thể vì nó đề cập đến chuyện nhạy cảm quá, dung tục quá… và hàng loạt những cái quá cỡ nữa.

Theo cách giải thích của một nhà giáo, từng tham gia biên soạn lại cuốn sách giáo khoa này thì việc cắt bỏ đoạn yêu đương ấy sẽ có lợi hơn cho con trẻ. Có đúng thế không thì còn phải bàn, nhưng việc một tác phẩm nghệ thuật bị cắt gọt, xén kẻ như thế cũng khiến cho không ít người thất vọng.

Người ta lý giải rẳng Chí Phèo là tầng lớp cùng đinh, là nhân vật chày bửa, xấu xa. Thị Nở thì là người con gái ma chê quỉ hờn, xấu không thể xấu được nữa. Có thể tất cả những điều ấy là đúng, nhưng tình yêu thì bao giờ cũng đẹp. Tình yêu của Chí Phèo Thị Nở cũng đẹp như thế, đẹp không kém gì tình yêu của ông hoàng, bà chúa, của người mẫu chân dài đâu. Thế nên nếu Chí Phèo không yêu nữa thì còn gì là đặc sắc và độc đáo của truyện nữa.

Không tin, các bạn cứ đọc bài thơ này của bác Quang Huy thì biết. Có lần tôi đã chép bài này rồi. Nhưng chẳng biết cách tìm lai như thế nào, đành chép lại. Đọc lần nữa, vẫn thấy cảm động vì một tình yêu đẹp, đẹp thật đẹp, mặc dù có thể về dung nhan, họ phải chấp nhận thua thiệt là xấu xí ít nhiều.

CHÍ PHÈO THỊ NỞ

Người ta cứ bảo dở hơi
Chấp chi miệng tiếng lắm lời thị phi
Dở hơi, nào dở hơi gì!
Váy em xén lệch nhiều khi cũng tình

Làng này khối kẻ sợ anh
Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
Sợ anh chửi đổng suốt ngày
Chỉ mình em biết anh say rất hiền

Anh không nhà cửa bạc tiền
Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
Cái tên thơ mộng Chí Phèo
Làm em dứt ruột mấy chiều bờ ao

Quần anh ống thấp ống cao
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
Khen cho con Tạo khéo xoay
Nồi này thì úp vung này chứ sao!

Đêm nay Trời ở rất cao
Sương thì ướt đẫm trăng sao nhạt nhòa
Người ta, mặc kệ người ta!
Chỉ em rất thật đàn bà với anh

Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành ngàn năm.




Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

NHỮNG BÔNG HOA CẢI CUỐI MÙA



Hai nhà vốn là hàng xóm thân thiết đã từ lâu. Năm nó học cấp 2 thì người ấy vào cấp 3. Chưa có cảm xúc gì nhưng nó đã bắt đầu nghĩ nhiều hơn về người ấy. Và không biết tự lúc nào, người ấy đã trở thành thần tượng của nó. Rồi hết cấp 3, vào đại học, cả quãng thời gian ấy, trong đầu nó không có một chàng trai nào khác ngoài người ấy.

Ra trường đi làm, nó được biết người ấy đã thành đạt, lập công ty riêng, mua được căn hộ chung cư nên sống tự lập và ít về nhà. Cuối tuần nào, bác gái, mẹ của người ấy cũng nhờ nó đến phụ nấu ăn để lấy cớ gọi cậu con trai cưng về.

Tháng 11, mùa hoa cải nở vàng rực nhưng bãi bồi ven sông. Nghe đồng nghiệp rủ nhau đi chụp ảnh, trong lòng nó cứ xốn xang. Một dịp cuối tuần người ấy về, nó giả bộ vô tình: “Mấy đứa bạn em ấy, chúng nó bảo đi chụp anh hoa cải đẹp lắm. Em thích những bong hoa cải vàng liti mượt mà, ghép lại như một thảm màu thật quyến rũ”.

Người ấy sốt sắng: “Để cuối tuần anh đưa em đi!”. Nó hồi hộp, cố giấu niềm hân hoan để không lộ ra nét mặt: “Thật không anh? Anh cũng có thời gian dành cho em à?”. Người ấy nắm tay nó: “Có chứ! Không có thời gian dành cho em thì dành cho ai?”.

Khi còn bé, nhìn những bông hoa cải nó thấy dửng dưng. Lớn hơn một chút, nó mới biết rung cảm mạnh mẽ trước cái đẹp mong manh, yếu đuối. Giờ nhìn những bông hoa cải vàng cánh mỏng trải dài tít tắp, con tim nó run lên nhè nhẹ. Người ấy nhẹ nhàng nắm tay nó, ánh mắt nhìn nhau như trao gửi trọn tình yêu thương.

Chưa ai nói lời yêu nhưng dường như con tim nó và người ấy đã thuộc về nhau. Nhìn ánh mắt người ấy, nó tin mình không hề ngộ nhận và ngày đêm mong chờ người ấy nói ra tiếng lòng mình. Hai bên bố mẹ cũng đã ưng bụng và mong chờ một ngày nào đó nên duyên.

Nó cứ đợi chờ, ngày này qua ngày khác…

Thế rồi những cuộc hò hẹn, điện thoại, tin nhắn của người ấy thưa dần, thưa dần. Lời nhờ đến nhà phụ giúp nấu ăn của mẹ người ấy cũng vắng bóng. Nó bắt đầu cảm thấy một cái gì đó như sự hụt hẫng.

Tháng 3 vừa tới, những ngày mưa phùn li ti giăng sương mờ mịt cả bầu trời. Hôm ấy, nó được mời tới dự đám cưới của người ta. Nó gặp bác gái, người đã thân thiết với nó từ bao lâu nay. Bác có vẻ không vui, nắm tay nó hỏi: “Bố mẹ con không đến à?”. Chỉ nói được thế rồi bác quay mặt đi. Bác trai cũng có vẻ gì đấy ngại ngần.

Nó được mọi người giới thiệu là cô em gái, con nhà hàng xóm, sống cùng khu tập thể từ bé. Cô em gái má thắm, môi hồng, xinh như bông hoa cải li ti ngoài đồng nội là nó, cười thật tươi chúc anh chị hạnh phúc. Và chỉ một thoáng qua, nó nhận thấy chị ấy không xinh, có vẻ gì đấy thật kênh kiệu, kè cả với cô em gái bằng cái nhếch mép khinh khỉnh.

Lúc đi cùng đoàn nhà trai sang đón dâu, nó thực sự choáng trước dinh cơ nhà gái. Nó nhớ một lần đi ăn Tất niên cùng công ty người ta, nghe phong thanh công ty dạo này gặp khó khăn, chẳng có việc làm. Cả chuyện người ta mạo hiểm đầu tư vào bất động sản và chết dí, nợ nần chồng chất. Một anh bạn thân của người ấy đã khẳng định cho những nghi ngờ của nó. Chị ấy thích người ấy đã lâu và gia định chị thừa khả năng cứu người ấy ra khỏi khó khăn hiện tại.

Tan tiệc cưới, giữa trời mưa xuân lất phất, nó phóng xe máy một mạch ra bãi bồi ven sông. Đâu đây vẫn còn lác đác bông hoa vàng, những bông hoa cải cuối mùa đã thôi rực rỡ, đang rủ xuống vì dính nước mưa.

Và chẳng biết tự bao giờ, những giọt nước mắt ấm ấm, mằn mặn lăn dài trên má nó.

(Viết lại theo truyện của TSL)