Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

CẦU VƯỢT VÀ ĐỀ ÁN 5X5



1

Nhà tôi ở Trung Hòa-Nhân Chính, ngày nào cũng đi suốt con đường Láng Hạ để vào trung tâm thành phố. Vì thế, tôi là một trong những người thấu hiểu hơn cả tác dụng của cây cầu vượt nhẹ mới được thông xe sáng nay. Cầu vượt qua ngã tư Láng Hạ-Huỳnh Thúc Kháng, bảo đảm chiều đi về cho ô-tô con và xe máy. Nhận xét ban đầu của tôi là rất hiệu quả.

Thời gian thi công rất nhanh, chỉ hơn 4 tháng. Tôi có đọc một bài báo nói rằng các kết cấu thép đều được làm ở chỗ khác, chờ đến quá nửa đêm, xe siêu trường, siêu trọng có cảnh sát và thanh tra giao thông dẫn đường mới chở về công trường để thi công.

Kinh phí làm cầu chưa đến 70 tỉ VND. Có nghĩa là kinh phí làm cây cầu vượt Ngã Tư Sở cách đây chừng 7 năm, đủ tiền để làm gần 15 cây cầu như thế này. Tiếc thật! Giá mà các chuyên gia nghĩ ra phương án này sớm, thi công thêm tầm 15 cây cầu vượt ở các ngã tư trọng điểm nữa thì tôi bảo đảm ùn tắc sẽ được giải quyết khá hiệu quả.

2

Thoạt đầu, khi nghe phương án 5x5 tôi chẳng để ý gì cả. Tôi chỉ thấy cái tên của đề án lạ và đẹp. Ít ra là nó chẳng trần trụi như nhiều đề án giảm ùn tắc giao thông khác. Nhưng sau khi biết tác giả của nó cũng đồng thời là tác giả của đề án Đường Bay Vàng thì tôi thực sự quan tâm.

Đề án 5x5 thực chất là cấm hoàn toàn xe ô-tô cá nhân đi vào trung tâm 2 thành phố lớn là Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh 5 ngày trong tuần (từ thứ 2 đến thứ 6) và 5 giờ trong 1 ngày (các giờ cao điểm). Mọi người sử dụng xe máy là cơ bản, ngoài ra thì có thể sử dụng taxi, vì theo đề án này thì taxi sẽ không bị cấm.

Lý giải cho việc vì sao tất cả các quốc gia khác trên thế giới đều có xu thế cấm xe máy đi vào nội đô, còn Việt Nam thì lại cấm ô-tô, tác giả đề án giải thích nôm na rằng Việt Nam mình có đặc thù, vì thế, phải làm ngược so với thế giới sau đó vài năm, tình hình ổn ổn, lúc đó làm xuôi theo thế giới thì mới thành công.

Tôi cứ buồn cười mãi về cái đề án này. Giả sử mà nó thành sự thực thì vui đáo để. Mỗi sáng, kín đặc mặt đường xe máy là xe máy, mỗi người một mũ bảo hiểm cứ như đoàn phi hành gia đang diễu hành trên hành tinh nào đó. Và ở các con đường ven, hàng dài ô-tô chờ đến hết giờ cao điểm để ùn ùn vào thành phố.

Chợt liên tưởng đến đề án Đường Bay Vàng ầm ĩ hồi nào. Nghe thì rất hay, nhưng thực sự nó chỉ vui là chính, không thể thành sự thật được. Hồi ấy, tôi nghe có người đã đánh cược cả mấy tỉ đồng để bảo đảm rằng đề án này hiệu quả và khả thi. Cuối cùng, Bộ chức năng phải lên tiếng đề nghị chấm dứt vĩnh viễn việc tranh luận vô bổ xung quanh đề án này, Mọi việc vì thế mới chấm dứt.



Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

30 TRIỆU VÀ 50 NGÀN



PHÒNG KHÁM ĐA KHOA TRUNG HOA

- Anh bị trĩ nặng. Phải nói là nguy hiểm. Anh có cảm thấy rất khó chịu và đau đớn không? Một thời gian nữa, búi trĩ rơi ra, xuất huyết. Lúc đó thì hậu quả rất nặng nề. Ông thày Tàu ở một phòng khám đa khoa, thông qua cô phiên dịch, nói với anh như vậy.

- Nhưng tôi chỉ thấy rát lúc làm vệ sinh thôi. Ngoài ra, tôi không thấy đau rát và khó chịu. Tôi chỉ muốn làm sao để hết rát thôi. Tôi nghĩ là bị viêm hoặc bị nấm gì đó ở đó chăng?

- Không, hoàn toàn không phải như vậy. Anh thấy tôi đã khám thật kỹ. Máy nội soi cũng đã cho anh thấy trên màn hình. May cho anh là chưa đến mức xuất huyết thôi. Nhưng không chữa ngay, chỉ thời gian ngắn nữa thôi, hậu quả sẽ rất xấu.

- Vậy tôi muốn chữa trị dứt điểm thì làm thế nào? Phương án điều trị ra sao? Hết bao nhiêu tiền?

- Chúng tôi có 2 phương án để anh lựa chọn. Nếu dùng máy PPH của Mỹ, kỹ thuật điều trị tốt nhất hiện nay thì kinh phí là 30 triệu VND. Tuy nhiên, anh có thể chọn phương án dùng máy cao tần, theo phương án này thì kinh phí là 12,8 triệu VND.

- Ngoài khoản tiền trên ra, ở cả 2 phương án, tôi có phải trả thêm gì nữa không?

- Anh phải trả phí xét nghiệm máu 650 ngàn VND, phí tiêm kháng sinh liều cao 5 này sau khi điều trị máy vào khoảng 2 triệu VND, phí làm trị liệu mỗi ngày 900 ngàn VND và tối thiểu làm 3 ngày. Ngoài ra anh phải trả phí 1 ngày nằm viện nội trú. Tổng cộng các khoản trả thêm tầm 8 triệu VND nữa thôi.

BỆNH VIỆN VIỆT- PHÁP

- Anh mắc một căn bệnh, ông bác sĩ cao tuổi người Pháp, thông qua cô phiên dịch nói với anh, - đó là bệnh quá sạch. Anh đừng cười, đó là bệnh của khá nhiều người có tuổi, kỹ tính, không phải mình anh bị đâu.

Rồi ông minh họa bằng sơ đồ trên một tờ giấy trắng. Anh nhìn đây, niêm mạc ở vùng này rất nhạy cảm. Khi đã có tuổi, vùng niêm mạc này không còn được khỏe như hồi còn trẻ nữa đâu. Khi làm vệ sinh, anh đã vô tình gây ra một tổn thương nhỏ nào đó. Thế nên anh bị rát, có thể là rất rát nữa.

- Nhưng tôi bị lâu rồi, tầm 3 tháng rồi. Tôi đã đi khám một lần ngay sau khi thấy rát và được cho thuốc bôi nhưng không khỏi.

- Tôi cũng nghĩ là anh bị lâu rồi. Vì anh chưa ý thức được bệnh của mình nên có thể anh đã vô tình làm vùng niêm mạc bị tổn thương tiếp tục lan rộng ra như bây giờ. Ngoài ra, anh cho biết là lần gây đây nhất anh tẩy giun là khi nào?

- Tôi không nhớ rõ lắm nhưng có lẽ tầm 10 năm rồi.

Suýt nữa thì ông bác sĩ già ngã ngửa người: - Trời đất ơi! Anh có biết là giun cũng đóng một vai trò khá quan trọng làm anh bị rát ở đó không?

- Tôi có bị trĩ không?

- Có, anh có bị. Anh bị trĩ độ 1. Nhưng không sao, anh sẽ phải sống chung với nó. Điều này là bình thường. Tỉ lệ những người có tuổi bị trĩ độ này cao lắm, tầm ngoài 80%. Anh chưa cần phải lo lắng gì đâu.

Kết thúc buổi khám bệnh, ông bác sĩ kê đơn thuốc và chỉ anh xuống nhà thuốc của bệnh viện mua. Lúc trả tiền, anh tròn mắt khi biết tổng kinh phí trả cho 2 loại thuốc theo đơn kê của ông vẻn vẹn 50 ngàn VND!

Phải dùng 3 tuần nhưng mới chưa được 2 tuần thì anh đã thấy khỏi rồi.

Tôi viết ra câu chuyện này không có ý định nói xấu các phòng khám bệnh có thày thuốc người Trung Hoa, mặc dù điều này, báo chí đã cảnh báo nhiều lần rồi. Tôi chỉ khuyên mọi người hãy cẩn thận trước khi đi khám, và đã khám rồi thì cẩn thận khi quyết định điều trị mà thôi.



Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

QUÀ TẶNG Ở THIÊN ĐƯỜNG



Anh là thủ môn dự bị của đội bóng lớn, thuộc một trong những nền bóng đá mạnh nhất hành tinh. Thủ môn dự bị số 3. Có nghĩa là rất ít khi được ra sân trọng đội hình chính thức. Trung bình mỗi mùa, anh chỉ xuất hiện trên sân không quá 5 lần, và lần nào cũng là vào sân thay người, chơi vài chục phút cuối trận.

Ở đội tuyển quốc gia, anh cũng là thủ môn dự bị, nhưng là thủ môn dự bị số 2, hơn một cấp dự bị so với vị trí của anh ở câu lạc bộ. Nền bóng đá quốc gia anh chỉ ở mức trung bình khá. Vì thế, việc giành một vé dự Vòng chung kết giải bóng đá thế giới là thành tích đáng ghi vào sử sách của đất nước anh. Anh biết, được tham gia Wold Cup là mơ ước cháy bỏng của bất kể cầu thủ nào, bởi đôi khi, nó chỉ đến một lần duy nhất trong cả cuộc đời.

Nhưng anh lại không thể đến được ngày hội lớn nhất của bóng đá thế giới lần ấy. Trước ngày lên đường 3 tuần, anh nhận được tin cậu con trai 5 tuổi của mình bị bệnh hiểm nghèo đang vào giai đoạn cuối. Anh lập tức xin rút khỏi đội tuyển, cùng vợ chăm sóc con ở bệnh viện. Tiếc thay, mọi nỗ lực của anh không được đền đáp. Con trai anh đã ra đi mãi mãi.

Sau mất mát đau thương ấy, anh lại trở về với câu lạc bộ của mình. Với vị trí thủ môn dự bị số 3 như vẫn làm từ bấy lâu. Mùa giải năm nay đã đi hết hơn 3 chục vòng, nhưng anh mới chỉ được ra sân vẻn vẹn 3 trận. Chỉ 3 trận vào thay người với số phút thi đấu không quá nửa tiếng đồng hồ.

Và lần này là lần thứ 4. Thật nghiệt ngã làm sao, anh được vào thay người khi thủ môn chính phạm lỗi trong vòng cấm, nhận thẻ đỏ, bị đuổi khỏi sân và đội của anh bị quả phạt 11 mét. Có nghĩa vào sân là ngay lập tức anh phải đối mặt với quả phạt đền cay đắng.

Đội của anh vừa trải qua mạch thua liền 4 trận. Muốn giành một vị trí cho Cúp Châu lục mùa sau, không được phép thua thêm một trận nào nữa. Tỉ số bây giờ đang là 3-2 nghiêng về đội anh, vì thế nhiệm vụ của anh lại càng nặng nề. Chỉ còn 8 phút nữa là hết trận. Cản phá được, cơ hội chiến thắng của đội là rất lớn. Nếu không thành công, một trận hòa nữa thôi là mất hết.

Bước vào khung gỗ, sau tiếng còi của trọng tài, anh thấy mình bỗng nhiên như nhẹ hẳn đi. Anh bay người, cản phá thành công cú sút như đại bác của cầu thủ đối phương.

Cầu trường vỡ òa trong tiếng reo hò, vỗ tay tán thưởng hồi lâu. Chiến công mà ngay cả những thủ môn chính, dạn dày kinh nghiệm trận mạc cũng khó có thể giành được, đã được thủ môn dự bị số 3 mang về cho đội.

Nhưng rồi cả biển người đang dậy sóng ấy bỗng im bặt khi thấy anh quì xuống trước khung thành, đưa hai tay ra trước mặt, mắt nhìn lên phía trời xa đang nhấp nháy ngàn sao. Mọi người chợt hiểu: Anh đang dâng tặng chiến công cho con trai nhỏ bé của mình ở Thiên đường tít tắp trên kia.

Và sau giây lát im lặng, hơn 80 ngàn người trên sân vận động chật cứng đều đứng cả dậy, vỗ tay vang rền, Rất nhiều cặp mắt như bị nhòe đi. Còn anh, lặng đi vì xúc động, anh thầm thì: “Con trai yêu quý của bố, bố dành chiến công này tặng con. Mình là ai không quan trọng, quan trọng là đội mình phải chiến thắng. Con hãy nhận lấy món quà này của bố. Bố chúc con hạnh phúc ở xứ sở Thần tiên ấy con nhé!”.

Đêm ấy, sau rất nhiều nỗ lực tưởng chừng như nghẹt thở ở những phút cuối trận, đội của anh đã bảo toàn được chiến thắng 3-2 đầy ý nghĩa.



Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

CẢM XÚC TRÁI NGƯỢC



Tôi thường có ấn tượng tốt với những người phụ nữ biết làm đẹp, thích làm đẹp và có ý thức về việc chăm sóc bản thân mình, nhất là khi họ xuất hiên ở những nơi công cộng. Vì thế mà sáng nay, tôi đã rất ngạc nhiên khi đọc bài trên báo, tường thuật về phiên tòa xét xử một người phụ nữ can tội tày đình. Tội đánh cắp trẻ sơ sinh ngay ở trong bệnh viện!

Áo pull màu đỏ hình như là hiệu cá sấu. Cái thương hiệu mà tôi dám chắc rằng không phải ai cũng sẵn sàng mua vì nó khá đắt. Đọc thì thấy nói rằng cô ấy diện quần jean nữa. Quần jean, áo pull thì phải nói là rất biết cách ăn mặc. Quần jean, áo pull và mái tóc cắt ngắn hợp mốt của cô nữa thì lại càng chuẩn hơn. Nhìn cô hôm nay, hẳn làm nhiều người phụ nữ phải ghen tị và không ít người đàn ông phải ao ước.

Với ngần ấy thế mạnh của một người phụ nữ, cô lại xuất hiện trước tòa án với tư cách bị can. Thật tiếc cho cô biết bao!