Hiển thị các bài đăng có nhãn Bao cấp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bao cấp. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

ĐẺ NHIỀU



Một chàng trai mới 18 tuổi phải thay mẹ vào việc chăm sóc đứa em mới sinh được 20 ngày. Hoàn cảnh gia đình hết sức khó khăn. Bố tâm thần. Mẹ mất sức, sau khi sinh bỏ mặc con trong viện không chăm sóc được. Thật cám cảnh cho chàng trai vào tuổi bẻ gãy sừng trâu lại phải đi làm cái việc của gái đẻ.

Một đám trẻ con hầu hết chưa qua tuổi trưởng thành tụ tập nhau, sống bầy đàn, đi cướp giật, gây án rồi bị bắt. Ngày ra tòa, bố mẹ những đứa trẻ ấy phải đến tòa với tư cách người giám hộ. Thật trùng hợp làm sao khi hầu hết các bà mẹ, còn rất trẻ, lại đang mang cái bụng bầu lùm xùm, sắp đến ngày ở cữ.

Và còn nhiều trường hợp khác nữa…

Có nhiều lý do để lý giải sự khó khăn, nghèo hèn đến cùng cực. Cũng không ít cách để giải thích về nguyên nhân phạm tội của đám trẻ. Nhưng tôi dám chắc là lý do đẻ nhiều, đẻ dày của các ông bố bà mẹ trẻ cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến tình trạng đáng buồn nói trên.

Bản thân tôi sinh ra trong một gia đình rất đông anh em. Chúng tôi có 8 anh em cả thảy. Giờ thì đã nhiều tuổi cả rồi. Gặp nhau, vẫn thường nói đùa rằng may mà anh em mình hồi ấy không ai hư hỏng bỏ đi, chứ giả sử có hư hỏng thật, chắc các cụ cũng mặc kệ (tất nhiên là nói sau lưng cụ, chứ cụ biết, chắc cụ chửi chết).

Nhưng nghĩ lại, đúng là như thế! Nhà đông quá. Đói ăn triền miên. Bố tôi làm đội trưởng đội dân công chiến dịch của xã, quanh năm đi các công trường trong tỉnh. Nhiều khi 27, 28 Tết mới về nhà. Mẹ tôi thì hiền lành, cả đời không biết nói to một câu. Thế nên con cái cứ như cây mọc giữa rừng, thấy chỗ nào có ánh sáng mặt trời là vươn lên, chứ đâu được chăm bẫm như lớp trẻ bây giờ.

Cho nên, hơn ai hết, tôi hiểu đẻ nhiều, đẻ dày cơ cực đến thế nào. Thời chúng tôi, đời sống khó khăn nhưng cám dỗ ít, môi trường sống cũng hiền lành hơn bây giờ rất nhiều. Trẻ sinh ra bố mẹ có thể bỏ mặc đấy được. Chứ bây giờ, bỏ mặc thế thì chẳng mấy chốc mà…

Thế cho nên tôi thực sự ngạc nhiên khi các ông bố bà mẹ trẻ nói trên, đẻ con ra chẳng quan tâm chăm sóc, để con phạm tội này tội nọ rồi mà vẫn cứ tiếp tục đẻ nữa, đẻ nữa…



Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

TIÊU CHUẨN KÉN CHỒNG



Thời nào thì các bạn gái cũng có những tiêu chuẩn kén bạn trai. Các tiêu chuẩn này, thường được cụ thể hóa một cách vui vui. Những ngày trước đổi mới cũng thế. Tiêu chuẩn kén bạn trai rất là kinh khủng, nhưng so với bây giờ thì thực chẳng nghĩa lý gì hết.

Hồi ấy người ta chỉ quen dùng đồng hồ đeo tay của Liên Xô thôi. Sau giải phóng, mới biết được hàng của khối tư bản, vì thế mà cái đồng hồ Selko 5 (gọi là đồng hồ Sen-cô) là mơ ước của biết bao người. Bây giờ, xe hơi S500 của Mecerdes-Benz trở lên mới được coi là đại gia chứ ngày ấy, xe máy hiệu Peugout, thường gọi là Pơ-giô cá vàng của Pháp đã là đỉnh cao. Số người có Pơ-giô cá vàng, cả Hà Nội đếm được trên đầu ngón tay. Thời trang khác biệt không phải là vải cotton như ngày nay mà là vải pha ni-lông, thường được giới buôn bán gọi là hàng vải lon, vải téc.

Do nhà cửa, tem phiếu thực phẩm đều là phân phối nên ước mơ của các cô gái có nhà riêng khi lấy chồng là vô cùng khó. Họ đành ước mơ (nói nghe đâu bỏ đó) các ông bô, bà bô (bố mẹ chồng) nghẻo càng nhanh càng tốt. Mà nghẻo ngày ấy thường được nói là “đi Văn Điển”, ám chỉ Nghĩa trang Văn Điển.

Lương tháng thì kỹ sư mới ra trường được 85% của 63 đồng. Phải đủ 24 tháng làm việc với hàng lô hàng lốc nhận xét tốt mới được hưởng đủ 63 đồng. Để được 100 đồng một tháng, phải là lương của kỹ sư 4, tức là tầm 20 năm sau. Được lương 100 đồng là được 10 tờ 10 đồng, tờ tiền có mệnh giá lớn nhất ngày ấy. Tiền 10 đồng in tại Trung Quốc, đẹp lắm. Sau này, tôi hầu như không thấy tờ tiền nào đẹp như thế nữa. Đút tờ 10 đồng vào túi áo sơ-mi vải lon trắng nó sẽ lộ ra mờ mờ ảo ảo. Cứ gọi là oách phải biết!

Cho nên, tiêu chuẩn chọn bạn trai của các cô gái ngày ấy được cụ thể hóa thành ca dao (bộ mới) rất là súc tích và ngắn gọn.

Một yêu anh có Sen-cô
Hai yêu anh có Pơ-giô cá vàng
Ba yêu lon, téc gọn gàng
Bốn yêu hộ khẩu đàng hoàng Thủ đô
Năm yêu không có bà bô
Sáu yêu Văn Điển ông bô nằm kề
Bảy yêu anh vững tay nghề
Tám yêu sớm tối đi về có nhau
Chín yêu anh chẳng ốm đau
Mười yêu lương tháng trước sau mười tờ!




Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

CÂU CHUYỆN BAO CẤP




Những năm trước đổi mới, có nhiều câu chuyện để kể. Và một trong những chuyện thời sự nhất ngày ấy là chuyện đầu tóc, ăn mặc của thanh niên, mà cụ thể là cánh con trai chúng tôi. Đại khái ăn chơi ngày ấy là quần loe, tóc dài. Nhưng ngặt cái, tóc dài là bị cấm. Ở trong trường, thông qua các hoạt động của Đoàn Thanh niên, cậu nào mà tóc dài là bị “cạo” cho trắng gáy trong các cuộc họp phê bình, kiểm điểm.


Quần loe là mốt của thanh niên thời đấy. Loe ít ít thôi thì được. Loe nhiều là chết ngay. Nhiều cậu lần bị cắt cho rách cả ống quần chỉ vì tội loe nhiều quá. Vải vóc thì đã phân phối theo phiếu vải, lỡ mà bị cắt mất cái ống quần thì chỉ còn nước khóc. Tôi còn nhớ, quần của con trai, thông thường là 32 cm ở dưới là dễ chấp nhận. Hơn là dễ toi lắm. Các bạn nữ thì có lẽ dễ được châm chước nên thường thấy các bạn may quần ống loe tầm 38 cm gì đó.

Trời đất, nói đến chuyện này, tôi chợt nhớ hồi ấy con gái Hà Nội mặc quần lụa, ống loe thì đẹp thiên thần. Tôi có một anh bạn, đang học thì phải nhập ngũ. Anh buồn lắm. Từ đơn vị, anh viết thư cho lớp chúng tôi, trong đó có đoạn: “Nhớ các bạn, nhớ lớp mình, nhớ Hà Nội lắm. Ở trên này, cứ nhìn thấy quần lụa loe là nhìn như dán mắt vào cho đỡ nhớ”. Nhưng thôi, chuyện tôi định kể liên quan đến vấn đề tóc tai thôi.

Tóc thì phải cắt ngắn, gọi là tóc 3 phân. Râu ria phải cạo sạch sẽ. Tinh thần là phải luôn luôn quán triệt như vậy. Ra ngoài đường, ông nào ông ấy cứ như là bộ đội cả một lượt (ấy là tôi nói tóc tai thôi đấy nhé). Nhưng phàm đã cấm cái gì, người ta lại rất thích làm ngược lại cái đó. Thanh niên lại chỉ thích để tóc dài. Diễn viên muốn để tóc dài, phải có chứng nhận của cơ quan, nếu không là bị tóm ngay. Dân thường thì trốn được thì thoát, bị tóm là toi.

Cánh thanh niên lại hay so bì tị nạnh. Họ nói ông Các-Mác và ông Ăng-ghen là cha đẻ của Chủ nghĩa xã hội khoa học, tóc tai râu ria dài như rừng rậm ấy, có sao đâu! Ông Lê-nin thì chẳng qua là bị hói nên đầu tóc mới nhẵn thùi lụi như vậy. Ông Mao Trạch Đông thì làm quái gì có sợi râu nào. Không lẽ bắt cả thế giới cắt trụi thùi lủi hay sao? Thế nên mới có thơ dân gian (bộ mới), thực ra là của bác Nguyễn Duy mà chúng tôi vẫn hay gọi là Duy toét, về chuyện này. Thơ hay đáo để!

Các-Mác mà đến Việt Nam
Tóc râu như thế, công an bắt liền
Mác bèn cầu cứu Ăng-ghen
Ăng-ghen cũng bị phạt tiền tóc râu
Truyền cho bốn bể năm châu
Râu ria Mao Trạch, tóc đầu Lê-nin