Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

ĐỨA TRẺ BỊ BỎ RƠI 2


4

Chạy ào vào phòng cấp cứu khoa nhi, vừa thở hổn hển, cô vừa nói lạc cả giọng: “Bác sĩ ơi, con cháu?”.

Chỉ ít phút sau, người ta biết cô chính là mẹ của đứa trẻ bị bỏ rơi, đang nằm bất động trong lồng chăm sóc đặc biệt đã 5 ngày nay, nhờ vào một vài đặc điểm cô cung cấp. Cô được mời vào phòng Trưởng khoa: “Tình trạng của cháu bé rất xấu. Đã 5 ngày nay nằm bất động. Chúng tôi phải thông báo để cô chuẩn bị tình huống xấu nhất có thể xảy ra”.

Một vài thủ tục thăm khám sơ bộ được thực hiện, người ta xác định do điều kiện sinh nở đặc biệt tồi tệ, cộng với sự chăm sóc thiếu chuyên môn, chính cô cũng đang là bệnh nhận cần sự hỗ trợ của y tế. Tuy nhiên, theo đề nghị của cô, bác sĩ Trưởng khoa dẫn cô tới thăm con trai, trước khi làm các thủ tục nhập viện.

Bên lồng kính, cô nức nở nhìn con trai bé bỏng của mình. Vị bác sĩ Trưởng khoa đưa mắt ý nhị, cô y tá nhẹ nhàng mở lồng kính cho người mẹ trẻ được cầm tay con. Chút đặc ân của những người làm nghề y, thường được sử dụng để dành cho các trường hợp từ biệt lần cuối cùng.

Cô đặt bàn tay đang rung lên thổn thức của mình nắm nhè nhẹ lấy tay con trai. Có cái gì đó dường như là sự sống, chợt bừng lên trong cái sinh linh bé bỏng đang nằm đó. Những ngón tay bé xíu, bất động suốt 5 ngày nay bỗng nhiên cử động. Bàn tay bé xíu ấy nắm lấy ngón tay bà mẹ trẻ như không muốn rời. Tất cả mọi người đang đứng xung quanh tròn mắt vì kinh ngạc. Thật kỳ diệu, không thể nào hiểu nổi.

5

Đã 21 năm trôi qua…

Bà mẹ trẻ ngày ấy, giờ đã là người phụ nữ bắt đầu tuổi 38. Chị đã bỏ qua, đã hy sinh, đã quên đi 20 năm đẹp đẽ nhất của đời người phụ nữ để nuôi con khôn lớn. Sau biến cố ở bệnh viện lần ấy, gần 1 tháng sau, hai mẹ con chị được ra viện.

Không còn đường về nhà, chị tìm đến tá túc ở nhà một người họ hàng xa. Cuộc sống của bà mẹ trẻ chưa đến tuổi thành niên với cậu con trai mới sinh thật sự gian khổ và nhọc nhằn. Chị làm đủ mọi nghề, từ giúp việc quán ăn, bán hàng, tạp vụ, bất kể việc gì có tiền để sống và nuôi con. Họ hàng giang tay giúp. Bạn bè quyên góp đỡ đần. Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế tùng tiệm qua đi.

Năm cậu con trai 3 tuổi, chị đón 2 tin vui cùng một lúc: Xin cho con được vào lớp mấu giáo và mẹ chị, sau nhiều dằn vặt đấu tranh, đã đến đón hai mẹ con về nhà. Hai người phụ nữ cô đơn, cá tính với lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng, đã bỏ qua tất cả để về với nhau dưới một mái nhà, như năm chị 16 tuổi ngày nào.

Con trai chị, đứa trẻ bị bỏ rơi trên hiên nhà thờ năm ấy, giờ đang học năm cuối cùng của một trường đại học. Mẹ cậu cố quên đi, nhưng bà ngoại thì thường xuyên nhắc lại câu chuyện của 21 năm về trước. Bà thường nói với cậu: “Mẹ con đã sinh ra con hai lần, để con có cuộc sống ngày hôm nay. Nếu không có mẹ con, chính bà đã đánh mất con từ ngày ấy rồi!”.



10 nhận xét:

  1. Trời ơi, truyện cảm động quá !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em nhé! Bận quá, giờ mới vào được blog. Hic!

      Xóa
  2. Theo em thì chuyện này cũng được nhưng chỉ dưới ngòi bút của anh Thụy nó mới trở nên nức nở như vầy!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Viết để người đọc khô như ngói như chị cảm động không dễ đâu nha. Chỉ cần thừa vài tính từ là thấy sến, hoặc tôn vinh chính người viết, rất phản cảm á :-D

      Xóa
    2. NLVD: Hì, chả biết là em khen hay chê đây! Hic!

      Xóa
  3. Toàn những chuyện hay thế này, đúng là không bỏ blog được.

    Trả lờiXóa
  4. Thank you for sharing your info. I truly appreciate your
    efforts and I am waiting for your next write ups thanks once again.
    Feel free to visit my web-site : Get the Facts

    Trả lờiXóa