Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

MỘT MÌNH



Những ngày đầu thành lập công ty, sau giờ làm việc và hầu hết những ngày nghỉ, tôi thường ngồi một mình trong phòng làm việc, với nỗi lo thắt ruột là làm sao có đủ công ăn việc làm cho công ty mình.

Thời gian qua đi, nỗi lo về công việc ít nhiều được giải tỏa nhưng thói quen ngồi làm việc một mình lúc ngoài giờ, ngày nghỉ vẫn theo đuổi tôi mãi. Tôi thường dùng khoảng thời gian này để nghĩ về những ý tưởng kinh doanh mới, cách xử lý những việc xương xẩu và nhiều khi, cứ ngồi đấy thôi mà cũng chẳng nghĩ gì cả.

Cảm giác một mình trong phòng làm việc của mình, trong văn phòng công ty có gì đó khiến tôi rất thích thú. Nỗi lo lắng về công việc đeo bám tôi không bao giờ dứt, nhưng niềm vui được trải nghiệm trong không gian một mình cũng làm cho tôi thêm phấn chấn thật nhiều.

Khoảng hơn 10 năm đầu tiên trôi qua như vậy!

Nhưng rồi các bạn trẻ trưởng thành lên. Những thế hệ tiếp theo tự chủ động trong công việc ngày một tốt hơn. Tôi đã bớt đi nhiều việc phải lo. Và tự nhận thấy rằng có rất nhiều việc tôi đã không còn làm tốt bằng các bạn ấy nữa.

Và tôi ít đến công ty vào ngày nghỉ, ít ở lại ngoài giờ làm việc. Có cái gì đó như là mất mát, như là hụt hẫng, như là nỗi buồn…

Cho đến chiều nay. Sau mấy ngày nghỉ lễ, tôi lại đến văn phòng một mình, lại ngồi trong phòng làm việc và nghĩ về gần 15 năm đã qua, nghĩ về nhiều thế hệ cán bộ, nhân viên của mình đã từng làm việc từ những ngày đầu tiên. Nghĩ về những thành công và cả những mất mát.

Ai đó đã nói rằng nếu bạn làm chủ một doanh nghiệp là số phận cho bạn được làm chủ, nhưng số phận cũng bắt bạn phải làm chủ. Chiều nay, ngồi một mình trong phòng làm việc, lần đầu tiên tôi cảm thấy với mình, hình như số phận “bắt” thì đúng hơn là “cho” mình làm chủ.