Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

TAI HỌA CÂY XANH



Mùa mưa bão năm nào Hà Nội cũng có cây xanh đổ ngang đường. Nhẹ thì đổ nhà, hỏng xe. Nặng thì người chết, người bị thương. Vậy mà không thể nào khắc phục được. Để rồi năm nay cũng vậy. Nhìn hình ảnh một tài xế taxi bị chết do cây xanh đổ gập vào xe mà không khỏi cám cảnh.

Đã có lần người ta định thử nghiệm đốn sạch hàng cây cũ của một tuyến đường, để trồng lại cây xanh theo quy hoạch thì bị dư luận nhao nhao phản đối. Thậm chí, có người còn nói trong đó có những cụ cây nghe rất là ghê răng. Đành chịu!

Có lần tôi tới thành phố của một nước, đi qua nhiều tuyến phố, thấy họ trồng chỉ một loại cây nào đó mà tôi không biết là cây gì. Nhưng tôi nhớ đó là loài cây nhỏ, thân mảnh, có tán lá xanh rộng, đẹp và đặc biệt là tán lá cách mặt đường chừng 3 mét. Tôi nhớ thế vì ngay cả những ông cao kều nhất vẫn có thể đi bộ thoải mái mà không bị cành lá quét ngang mặt được.

Lần ấy tôi cứ ước ao, giá Hà Nội có những hàng cây như thế thì đẹp và an toàn biết bao. Cây ấy, dù có đổ do mưa bão thì cũng không thể chết người được. Nhưng nhớ lại cái lần dư luận phản đối trồng cây mới mà tôi thấy ái ngại cho Hà Nội.

Đơn giản là quy hoạch cây xanh, trồng lại, vừa mỹ quan, vừa an toàn cũng không được dư luận đồng tình ủng hộ. Tôi cũng không biết vì sao nữa.

Có người băn khoăn nói vì Hà Nội có nhiều cây thiêng, không đốn tất cả đi được. Nhưng cây thiêng thì đâu có nhiều. Chúng ta hoàn toàn có thể giữ lại những cây này. Tăng cường bảo vệ khi có dự báo bão về. Cảnh báo người dân đừng đi qua đó khi có bão lớn. Đâu có khó gì.

Hay là Hà Nội mình bảo thủ quá rồi, ít nhất cũng là trong vấn đề cây xanh đô thị!




Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

CŨ VÀ MỚI



Bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của nhân viên Vinaphone hỏi về việc đã nhận được USD 3GB chưa, tôi cứ ớ cả người, chả hiểu gì cả. Hỏi qua lại vài câu, mới được biết Vinaphone có quà tặng cho khách hàng thuê bao trả sau một món quà.

Cái USB 3GB là món quà đó. Nó đã được gửi đi từ hơn 1 tháng trước, nhưng rốt cuộc lại tôi chưa nhận được. Mình cứ thông minh mà hiểu rằng nó đã bị thất lạc ở đâu đó rồi. Cô nhân viên hứa sẽ check lại, nhưng từ lúc hứa tới giờ cũng đã tầm 2 tháng, chẳng thấy bất kể một hồi âm nào.

Tự nhiên nhớ lại cái USB, chợt nhận ra một quy luật thật cay đắng. Chúng ta thường nói rằng phải quan tâm, chăm sóc khách hàng truyền thống. Nói thì như vậy nhưng chẳng ai quan tâm gì đến những ông khách hàng đã chắc ăn trong tay rồi. Người ta chỉ lo đi tìm những khách hàng mới mà thôi.

Thuê bao mới, thuê bao trả trước được khuyến mại ầm ầm, chứ mấy ông trả sau, vốn là khách hàng từ hàng chục năm nay thì chẳng ai quan tâm làm gì cho mệt. Câu chuyện này không chỉ đúng với các thuê bao nhà mạng, mà còn đúng với rất nhiều trường hợp khác nữa.

Nhân viên bán xe hơi có thể bám bạn chặt, chăm sóc bạn hàng năm trời. Sinh nhật, năm mới, các dịp lễ tết… bạn đều có thể nhận được tấm thiệp, bó hoa chúc mừng. Đấy là bạn chưa mua xe thôi. Mua rồi là đừng hòng. Bạn có chờ dài cổ cũng chẳng có ai quan tâm nữa đâu.

Bạn hãy thử quan tâm đến việc mua thẻ hội viên một câu lạc bộ nào đó mà xem. Chỉ cần bạn quan tâm thôi, người ta sẽ chiều bạn hết mức, năn nỉ bạn rơi rụng thì thôi. Nhưng bạn cứ mua đi, mua xong thẻ rồi thì bạn dùng thế nào, quyền lợi ra sao, có trục trặc gì không là việc của bạn nhé. Chẳng ai đoái hoài gì đến bạn nữa.

Tôi mua bảo hiểm nhân thọ cho con trai. Thoạt đầu, công ty bảo hiểm chăm sóc khá tốt. Tặng quà sinh nhật. Lịch treo tường hàng năm… Được một thời gian ngắn thôi. Giờ thì quanh năm chả ai hỏi một câu, ngoài việc đốc thúc nộp phí.

Người ta hay nói “có mới nới cũ” để ám chỉ chuyện tình cảm, nhưng xem ra có mới nới cũ, thậm chí quên hẳn cũ, không chỉ là câu chuyện trong phạm trù tình cảm, mà nó còn là là câu chuyện của hầu hết các mối quan hệ thì phải.