Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

EM VÀ CHỊ



Chị chỉ mới có 3 tuổi. Em trai thì còn nhỏ hơn nữa, mới chừng gần 1 tuổi. Bố mẹ có việc đi vắng, đặt em nằm trên võng trong vườn nhà để chị trông. Thật không may là một tổ ong rơi trúng chỗ hai chị em. Cả bầy ong xúm lại đốt. Trong cơn nguy cấp, chị luôn miệng la hét em chạy, kêu cứu và đồng thời lấy thân mình che cho em khỏi bị ong đốt.

Bị hơn 4 chục nốt đốt của loài ong cực độc, chị đã không thể sống được. Cô bé đã mất trong một nỗ lực quên mình che chở cho em trai. May mắn là được chị che chở nên cậu em, dù cũng bị ong đốt nhưng ít hơn chị nhiều, nên đã được cứu qua cơn nguy kịch.

Chỉ mới 3 tuổi thôi, cái tuổi chưa thể ý thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của người lớn nhưng cô bé đã ý thức được bổn phận của người chị, của tình ruột thịt chảy trong huyết quản. Cô đã nhường cả cuộc sống tươi đẹp này cho em trai mình.

Đọc những dòng tin về cô bé, xem di ảnh của cô, xem ảnh cậu em trai chưa tròn tuổi đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn phải nằm trong phòng cấp cứu với nhằng nhịt dây dợ quanh người, tôi chắc rằng nhiều người trong số chúng ta mắt nhòe đi trước màn hình.

Chỉ 3 tuổi thôi, nhưng cô bé dũng cảm quên mình cứu em, đã cho nhiều thế hệ người lớn chúng tôi bài học sâu sắc về tình yêu thương, sự chở che và hy sinh vô bờ bến vì những người ruột thịt thân yêu.



12 nhận xét:

  1. Cám ơn anh Thụy đã post một entry hay :-)

    Trả lờiXóa
  2. Trời, làm cha mẹ kiểu gì thế này?
    Bên Mỹ, ông bà này sẽ bị bắt bỏ tù, luật pháp Mỹ ko cho trẻ em dưới 12 tuổi ở nhà 1 mình.
    Nếu police biết được bỏ trẻ em ở nhà ko có người lớn giám sát, thì cha mẹ sẽ gặp rắc rối.

    Trả lờiXóa
  3. khong dong y voi bo me kieu nay!!!
    that vo trach nhiem het suc!
    buon cho hai em nho...

    Trả lờiXóa
  4. Lu & Bumble đừng giận, ở những vùng quê nghèo thường là vậy đó. Có lần mình về Đồng Tháp, giữa mùa nước nổi, vậy mà những gia đình ven sông tỉnh queo cho đi hái bông súng hoặc lưới cá, bỏ lại ở nhà mấy đứa lóc nhóc tầm 4-5 tuổi. Bọn nó tự chơi và tự coi chừng lẫn nhau. Bởi vì họ quan niệm, một người ở nhà là thiếu đi 1 người kiếm miếng ăn, nên họ phải liều thôi. Không phải họ không thương con và không có trách nhiệm đâu. Đôi khi hoàn cảnh buộc họ phải như vậy mà. Thương cho cháu bé đó lắm, mình cũng khóc te tua khi đọc bài viết về bé.

    Trả lờiXóa
  5. Rita : tội cho đứa nhỏ nó chết mà ko hiểu chết là gì? và tại sao nó chết? Ở tuổi đó hay hơn 10 tuổi nữa cũng chẳng biết thế nào là chết vì hi sinh đâu, tại nó xui nên số nó ngắn.
    Cũng chỉ vì nước mình nghèo quá, ngày càng nghèo và càng phát sinh nhiều tệ nạn. Khi đã quá nghèo thì mạng sống và tư cách sẽ nhường bước cho miếng ăn.
    Mỗi lần về VN quá cảnh ở Đài Loan, Lu nhìn cảnh nhân công VN đi tha phương cầu thực thì cứ tự hỏi : tại sao mình lại ko thể nào giử được sức lao động cho nước mình, tại sao phải đi làm thuê xa xứ bị chủ bốc lột? tại sao có những thèng chủ sang mở công ti làm ăn đối xử cà chớn với dân mình, mà ko ai dám thưa gởi hoặc đập vào mặt nó?
    Nói chung, bài toán giải quyết vấn đề đời sống sung túc cho dân mình...là một bài toán muốn giải sẽ gặp nhiều khó khăn.

    Trả lờiXóa
  6. Hôm qua có đọc bài nói về hai em trên báo.
    Thật cảm động.
    Có lẽ chúng ta không đồng ý với phụ huynh của hai bé. Nhưng chúng ta rất thông cảm cho nỗi đau của họ. Họ đã không ngờ chuyện này xảy ra.
    Mong rằng bé trai mau qua khỏi .

    Trả lờiXóa
  7. Lu: Nghèo thôi em ạ! Cũng vì nghèo nên bố mẹ mới phải thế thôi. Chứ chẳng cha mẹ nào nỡ bỏ con thế đâu em.

    Trả lờiXóa
  8. HPLT: Anh vẫn thỉnh thoảng đọc của em, nhưng không thể comt được. Hic!

    Trả lờiXóa
  9. bumble bee: Rất đáng thương bạn ạ! Và chẳng ai đồng tinh với bố mẹ trong hoàn cảnh này cả. Chỉ là không thể thôi.

    Trả lờiXóa
  10. rita: Em rất hiểu hoàn cảnh của những gia đình nghèo ở thôn quê. Đáng trách, nhưng phần nào cũng đáng thương lắm!

    Trả lờiXóa
  11. Trăng Quê: Tôi đọc trên báo thì thấy bé trai đang rất tốt rồi bạn ạ!

    Trả lờiXóa