Hôm ấy là một ngày của Mùa Hè đã từ rất xa, sau buổi tập văn nghệ ở trường về, cô cùng anh hẹn nhau ăn kem bên bờ Hồ Tây lộng gió. Lúc dựng xe, vô tình, anh vít một cành cây đang rủ trước mặt làm cô giật mình, ngả đầu vào ngực anh. Mùi thơm như gió thoảng từ mái tóc dài óng mượt của cô khiến anh ngây ngất. Cảm giác không thể nào quên được.
Thời gian ngắn sau, cô nhận lời yêu anh. Khi nhắc lại kỷ niệm lần hẹn nhau bên bờ Hồ Tây hôm ấy, họ cùng ước hẹn rằng sẽ lấy ngày ấy làm ngày tình yêu của cả hai, cái ngày đầu tiên họ yêu nhau. Cô hứa với anh rằng, dù mai sau có vật đổi sao dời thế nào cô vẫn cũng sẽ chỉ yêu anh và lấy anh mà thôi.
Lời hứa ấy, cô chẳng bao giờ quên, dù đã hơn 11 năm trời đằng đẵng. Dù đã bao biến động mà cả hai phải trải qua. Dù cũng đã không ít lần sóng gió.
Học xong phổ thông, họ cùng nộp đơn thi vào đại học. Cả hai đều không đậu. Cô xin vào học một trường trung cấp thương mại. Ra trường, cô làm nhân viên bán hàng của một siêu thị. Thời gian sau, qua bạn bè giới thiệu, cô đến làm việc ở một công ty xuất nhập khẩu văn hóa. Công việc và thu nhập không thể nói là mỹ mãn nhưng yên bình và tốt đẹp.
Anh xin vào học một khóa về sửa chữa ô tô-xe máy. Tốt nghiệp khóa học, anh vào làm việc cho một xưởng sửa chữa ô-tô tư nhân. Thu nhập tùng tiệm, đủ cho nhu cầu của một chàng thanh niên trưởng thành. Hàng tuần, cứ chiều thứ 7, sau khi tan xưởng, anh về nhà cơm nước, thay đồ. Tối đến xách chiếc xe máy tầm tầm chở người yêu đi chơi.
Vài năm qua đi. Hai bên gia đình đều bóng gió nói đến chuyện cưới xin. Cả hai mới giật mình nghĩ tới bao nhiêu mối lo. Nào nhà cửa, gia đình, con cái, xe pháo, tích lũy… mà với thu nhập hiện tại, không sao có thể lo được. Từ đấy, ý tưởng về hướng đi khác của cuộc đời luôn luôn nung nấu trong anh.
Rồi qua bạn bè, họ hàng giới thiệu, anh đầu quân đi thi làm thợ bậc cao cho một công ty của Úc. Lời hứa hẹn của nhà tuyển dụng từ Úc rằng nếu được sang bên ấy, chỉ 2 năm sau, anh sẽ được đón vợ sang, sẽ được vay tiền mua nhà và với một số điều kiện nhất định, anh sẽ được định cư. Tất nhiên, khi đó thì vợ anh cũng sẽ được tiêu chuẩn ấy.
Suy đi tính lại mãi, anh đầu quân cho công ty ấy. Qua vài vòng tuyển dụng, anh đạt yêu cầu. Ngày lên đường, cô tiễn anh ra tận sân bay. Nắm chặt tay anh, cô nói: “Anh đi yên tâm. Đừng lo gì ở nhà cả. Em sẽ chờ anh về cưới em. Cứ đi đi anh nhé! Em biết anh đi là vì em mà!”.
Năm đầu tiên qua đi. Anh lao vào công việc. Tiền làm ăn tích cóp, anh mua được chiếc xe hơi cũ. Quen vài mối làm ăn, anh bắt đầu liên hệ để thực hiện mục đích chính của mình là xin nhập tịch. Tiêu chuẩn thì có đủ rồi nhưng hình như vấn đề nhập tịch bắt đầu cho thấy có những dấu hiệu không dễ dàng.
Thời gian cứ thế trôi đi. Đã gần 4 năm kể từ khi anh đến Úc. Việc nhập tịch ngày càng khó khăn. Thậm chí gần như là không thể nữa. Anh ở thế ở cũng dở mà về cũng không xong. Lo cho người yêu sang thì lại càng mịt mờ. Chẳng biết làm thế nào, anh đành viết thư về cho mẹ: “Mẹ ạ, chắc là việc của chúng con không xong rồi. Con vẫn phải ở lại đây và chưa biết đến khi nào về. Bạn con thì không nên chờ nữa mẹ ạ! Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ biết phải nói với bạn con thế nào. Mẹ giúp con nhé!”.
Ít lâu sau, cô có một người bạn trai mới. Anh ngỏ lời lấy cô chỉ sau 3 tháng quen nhau. Cũng chẳng biết nên quyết định thế nào nữa. Gia đình thì thúc ép. Bạn bè cũng khuyên can. Cuối cùng cô gật đầu đồng ý. Ngày ra phường đăng ký, cô như người đi trên mây. Chẳng biết mình nghĩ gì, đang làm việc gì nữa. Tình yêu trong cô đã chết từ lâu sau nhiều tháng năm dài mỏi mòn chờ đợi.
Hôm trước ngày cưới, cô vẫn cười nói với tất cả mọi người nhưng ít ai biết được trong cô đang thật nhiều giông gió. Buổi tối hôm đó, thật muộn, cô ngồi tĩnh lặng trước bàn máy tính trong phòng riêng. Cô mở máy, click vào một địa chỉ email mà từ vài tháng qua cô đã không mở nữa. Lấy hết can đảm, cô viết vài dòng.
“Anh của em,
Ngày mai là ngày cưới của em. Có tin được không? Có thể tin được không rằng ngày cưới của em lại không phải cũng là của anh. Ngày mai em sẽ thuộc về người khác. Sẽ chẳng bao giờ là của anh nữa. Anh có nhớ chiều hôm đó ở Hồ Tây không? Đã hơn 11 năm rồi đấy. Anh có nhớ không?
Em chẳng có điều kiện quan tâm đến anh nữa. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Làm lụng, dành dụm được chút ít lưng vốn rồi lo mà về anh ạ! Đừng lo cho em. Em tự lo được cho bản thân mình. Hôm trước em qua nhà, bác vẫn khỏe. Bác nhớ anh lắm. Chỉ muốn anh về lấy vợ thôi. Bác nói tiếc em vô cùng.
Ngày mai em sẽ thuộc về người khác. Đó là công việc mà một người con gái phải làm thôi anh ạ! Một công việc thôi. Anh cứ hiểu thế anh nhé!
Em của anh!”