Vụ tóm được quả tang các em người mẫu, sinh viên bán dâm có vẻ làm cho nhiều người hả hê. Thế là hai năm rõ mười rồi. Từ nay hết chối bay chối biến. Cứ làm ra vẻ cao sang lắm ấy. Rồi cũng phải bán vốn tự có thôi. Đừng có mà lên mặt nữa nhé!
Nhưng rồi qua vài ngày hả hê, người ta bống phải bình tĩnh mà nghĩ lại: Cái vụ dở hơi này như thế nào nhỉ? Một số người không hài lòng khi nếu đích danh, thậm chí đưa cả hỉnh ảnh cô người mẫu lên mặt báo. Làm như thế là ác quá, chặn hết cả nẻo về của người ta. Cuộc đời, ai chẳng có lỗi lầm. Gì thì gì, cũng phải chừa cho người ta một con đường chứ!
Một số người khác lại yêu cầu phải đưa cả tên tuổi đại gia nào đã mua dâm mới công bằng. Đã lên án thì sao lại chỉ lên án người bán được, phải lên án cả người mua nữa chứ. Phải cho các bố lắm tiền nhiều của một phen ê mặt thì mới chừa cái thói xấu ấy. Không có người mua, làm sao các em ấy bán được!
Tôi lại nghĩ khác.
Mại dâm là tệ nạn, nếu chúng ta cứ nhất định phải gọi đó là tệ nạn, đã có từ ngàn năm nay, và tôi đoan chắc rằng nó cũng sẽ tồn tại thêm cả ngàn năm nữa. Nó chỉ mất đi khi con người hết nhu cầu về khoản đó mà thôi. Nếu chúng ta cứ cương quyết dẹp bỏ nó thì nó sẽ ẩn mình vào bóng tối với những giao dịch bán-mua mờ ám. Bệnh tật sẽ có cơ hội lan truyền. Thói xấu, lừa đảo, chăn dắt cũng sẽ có dịp phát triển.
Vậy tại sao chúng ta không quản lý nó? Tôi nhớ đã có lần một vị đại biểu quốc hội từng đề cập đến vấn đề này nhưng rồi sự việc chưa đi đến đâu. Bắt các em đăng ký, có giấy khám bệnh, giấy chứng nhận sức khỏe… để quản lý cho tốt. Công khai một khu vực nào đó cho phép hành nghề. Tôi còn nhớ ai đó từng nói: “Cái tốt được quản lý sẽ tốt hơn. Còn cái xấu, nếu quản lý chặt cũng sẽ bớt xấu đi”.
Làm như thế, chúng ta sẽ khỏi phải tranh luận xem việc đưa tên và hình ảnh các em lên mặt báo là nên hay không nên? Rồi vì sao không đưa cả tên tuổi người mua lên mặt báo cho công bằng với các em ấy? Và cũng chẳng ai phải băn khoăn, thương cảm khi một vài trường hợp quá đáng đang bị làm mồi ngon cho giới truyền thông xâu xé như hiện nay.