Bố mẹ nhận nhiệm kỳ công tác ở nước ngoài, chưa đầy 2 tuổi, cậu đã sống với ông bà nội. Lớn lên, đi học… đều một tay ông bà chăm sóc. Thảng một năm đôi lần cậu mới được gặp khi thì bố, lúc thì mẹ về phép được vài tuần. Cho đến khi bố mẹ được về nước nhận công tác, cậu đã là một chàng trai 16 tuổi khôi ngô, tuấn tú.
Rồi bà nội mất, hai ông cháu cậu lại càng gắn bó với nhau hơn. Ông đã ngoài 70, già và yếu đi nhiều so với hồi nhận “bàn giao” cậu từ tay bố mẹ. Hai ông cháu, một già, một trẻ, thân thiết nhau, quan tâm đến nhau phần là tình ông cháu, phần là tình cha con và có một phần nào đấy, họ bình đẳng với nhau như hai người bạn.
Bố mẹ cậu, nhất là mẹ, như một phần trả ơn công lao gian khó của ông chăm sóc cậu những ngày thơ bé, thường quan tâm tới ông, nhiều khi là thái quá. Mẹ cậu, với lời tư vấn của vài vị bác sĩ quen biết, đôi khi nhất nhất bắt ông bố chồng phải theo một chế độ sinh hoạt rất kỷ luật.
Và sáng chủ nhật hôm nay, cái chính sách kỷ luật ấy cũng được mẹ cậu mang ra áp dụng.
Mẹ gọi cậu lại bảo: “Trưa nay bố mẹ đi có việc, không ăn cơm nhà. Con không đi đâu nhé, ở nhà ăn cơm với ông cho ông vui. Được hơn 1 tháng rồi đấy, con có thể ra Hàng Lược mua cho ông đĩa chả chó. Nhớ nhé, không được cho ông uống rượu, không được mua nhiều hơn đâu đấy nhé!”.
Như mở cờ trong bụng, cậu cười: “Con biết rồi! Mẹ cứ quan trọng hoá. Con biết cách chăm sóc ông mà!”. “Biết gì! Con cẩn thận đấy. Tuần trước, ai bảo con cho ông đi uống café hả? Mẹ đã nói là ông không được dùng chất kích thích cơ mà!”. “Không đâu mẹ ơi! Đấy không phải café đâu, mà là sữa café thôi. Mẹ biết là ông nghiện café từ hồi trẻ. Ông thèm quá con mới gọi sữa café đấy chứ! Mà thôi, mẹ yên tâm đi đi!”.
Một lát, cậu chạy tọt vào phòng ông nội: “Ông ơi, con bảo này. Hôm nay nhé, chỉ con với ông thôi. Bố mẹ con bận rồi. Ông cũng thèm rồi, đúng không? Nhưng mà con không đi mua đâu. Thịt chó phải ra quán cơ. Mà con sẽ đưa ông đến cái chỗ dốc Hàng Than. Chỗ ấy mới đỉnh ông ạ! Hàng Lược ăn mãi rồi!”.
Nửa tiếng sau, hai ông cháu cậu đã ngồi ở một quán thịt chó đầu dốc Hàng Than. Đĩa chả chó thơm phức, món khoái khẩu nhất của ông nội mà cậu đã quen. Cậu rót hai chén rượu nếp: “Hà hà! Ông ơi, làm một nhấp đi ông! Ngon quá! Hà hà!”.
Ngồi đối diện với ông, cậu chợt nhận ra rằng ông đã già đi nhiều. Ký ức tuổi thơ bỗng hiện về mồn một. Lần nào đi uống rượu thịt chó, ông cũng dẫn cậu đi. Và bao giờ cậu cũng được ông gắp cho một miếng chả ngon nhất. Nhiều lần ông bị bà mắng vì tội dạy cháu ăn thịt chó, uống rượu từ khi còn bé tí. Nhưng rồi hai ông cháu cậu vẫn thế, vẫn lỉnh đi những lúc có thể.
Nghĩ đến đó, cậu đứng dậy, sang ngồi sát bên ông thì thào: “Bố mẹ con á, phải gần 2 giờ mới về cơ. Mẹ không nói nhưng con biết rồi, hôm nay bố mẹ con đi ăn cưới con một bác bạn học cùng lớp từ ngày xưa. Mà gặp bạn cũ là lâu lắm ông ạ! Ông con mình cứ thoải mái nhé! Lát con đưa ông về. Ông ngủ, con sẽ ra siêu thị mua 2 chai trà ô-long để sẵn trong tủ lạnh. Ông dậy khát thì uống. Xong con phải đến phòng tập. Chiều gần tối con về nhé!”.
Ku cháu nội dễ thương quá, nếu là em thì chắc em cũng lén cho ông bà ăn thôi, vì già rồi cứ bắt nhịn thèm, tội lắm!
Trả lờiXóathương quá, thằng bé tình cảm và rất biết chăm ông đấy :-)
Trả lờiXóaLại nhớ hồi bố em còn sống, ông cũng thích thịt chó vô cùng. Tuần nào em cũng phải mua cho ông ít nhất 1 bữa, ông thường rủ con rể vừa chén tạc chén thù vừa bình loạn thời sự rất tâm đắc :-P COn trai hong ăn được thịt chó nhưng vẫn ngồi cạnh cụng bia chan chát và cười cười trêu chọc 2 người kia . Mẹ và em ngồi xung quanh tiếp bia và mồi thật sung sướng :-D
Ông - cháu bao giờ cũng tìm được tiếng nói chung và ít xung khắc hơn cha - con.
Trả lờiXóaLu: Không phải chỉ già đâu em, trẻ mà cứ bắt này bắt kia, cũng mệt lắm ấy!
Trả lờiXóaTiti: Sao lại có ông nào không ăn được thịt chó như thế nhỉ? Hic
Trả lờiXóaVMC: Đúng thế! Thường thì ông chiều cháu, nhất là cháu trai.
Trả lờiXóaỦA...oem tưởng tủi già...răng rụng, móm mém roài...mà vẫn ăn đc thịt chó cơ ah...ông cháu tình cảm thật
Trả lờiXóalathanhtam: ừ, em nhớ đấy, sau này anh già thế, mời anh ăn thịt chó nhé!
Trả lờiXóa