Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

ĐỐI TƯỢNG TRẢ TIỀN



Cô quen anh từ những ngày đầu tiên tới sinh sống và làm việc ở thành phố. Những ngày đầu tiên ấy cô phải tự lo tất cả. Từ văn phòng làm việc, căn hộ nhỏ để ở, phương tiện đi lại và những sinh hoạt cá nhân khác. Nhưng quan trọng nhất là văn phòng làm việc và căn hộ. Anh thì lại là nhân viên bán hàng của một công ty môi giới bất động sản. Họ quen nhau bắt đầu từ nhu cầu của cô.

Lần đầu nhìn thấy cô, anh cảm thấy mình có một thiện cảm đặc biệt thật tự nhiên. Gương mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh và cái eo thon thả cuốn hút anh. Giọng nói của cô trong trẻo, ríu rít như tiếng chim báo hiệu ban mai của một ngày mới trong những khu vườn xanh mướt quê anh.

Vài ngày sau, anh nhận được điện thoại của cô cám ơn sự quan tâm và tận tình của anh. Cô báo tin đã tự mình tìm được một văn phòng nhỏ xinh ở trung tâm thành phố, để anh không cần phải lo cho cô nữa. Nghe điện thoại, anh lại thêm một ngạc nhiên mới. Anh không nghĩ một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như cô lại năng động đến thế.

Vài ngày sau, anh hẹn cô đi ăn. Thêm vài ngày nữa, họ café với nhau. Và cứ thế, thỉnh thoảng anh lại gọi, lại nhắn tin cho cô. Lúc thì ăn trưa, khi thì ngồi café với nhau sau giờ làm việc. Anh thích cô, thích cái kiểu cách nhẹ nhàng mà cá tính của cô. Hôm nào cô ốm là anh cảm thấy sốt ruột và lo lắng thực sự. Và từ những lần bồn chồn ấy, anh biết, anh cảm nhận được rằng mình phải dũng cảm nói với cô một chuyện…

Và anh hẹn cô, buổi tối hôm ấy, trong một nhà hàng Pháp, một nhà hàng Pháp đặc trưng của vùng ngoại ô Paris những năm Herto Malo viết Không Gia Đình.

Cô đến đấy, theo lời hẹn của anh. Chiếc váy xanh, màu xanh cô ban với hàng hạt cườm màu hổ phách thật đẹp. Anh nhìn cô, cảm thấy mình đang bị tức ngực, nghẹt thở, chẳng biết nói thế nào. Lần đầu tiên anh oán giận mình sao mà vụng về, ngờ nghệch và lúng đến thế.

Mọi chuyện rồi cũng qua đi. Anh dần dần lấy lại được sự tự tin. Với tinh thần kết thúc bữa ăn để cả hai cùng đến quán café quen thuộc, lần đầu tiên kể từ khi cả hai quen nhau, anh đề nghị được trả toàn bộ tiền, như một lời mời, một sự quan tâm đặc biệt tới cô. Và trái tim anh lại thêm một lần nghẹt thở nữa khi anh nghe cô nói: “Đừng anh, hãy để anh và em cùng chia nhau như mọi lần. Anh ơi, em muốn nói điều này, anh không phải là đối tượng trả tiền cho toàn bộ các bữa ăn như thế này của em đâu anh. Anh nhé! Hãy chia nhau đi. Mình sẽ chơi với nhau được lâu dài anh ạ!”.

Lúc bước ra khỏi quán ăn, anh thấy trong mình một cảm giác thất vọng hơn bao giờ hết. Hít một hơi thật sâu, anh tự an ủi rằng dù thế nào, anh cũng vẫn còn một cô em, một cô bạn gái tốt bụng, xinh đẹp và thông minh. Ít ra thì cũng là như vậy!



20 nhận xét:

  1. ôi trời, sao bài này thú vị thế hả A? Mà E đố A bít nó thú vị ở chỗ nào? Trả lời E nhé! ;P

    Trả lờiXóa
  2. Em Nga bao giờ ra Hà Nội ọp cái nhở.

    Trả lờiXóa
  3. Em Nga để chị trả lời thay được không nhỉ ???

    Trả lờiXóa
  4. @NLVD: E muốn ra lém chị ơi, sắp rùi, E nhớ chị quá, nhớ quán Black Cat trưa hum đó quớ ^^

    Trả lờiXóa
  5. @Vhlinh: Chắc chắn là được chứ chị. Hihi, E chờ câu trả lời của chị đóa nhá ^^

    Trả lờiXóa
  6. Đọc vào thấy toàn là hình ảnh con bé Nga, trẻ trung, năng động, xinh đẹp, tháo vát. Cám ơn boss đi heng, trở thành ngẫu hứng đẹp trong văn chương là hiếm đấy nhé, con bé Nga kia :))

    Trả lờiXóa
  7. Lời từ chối nhẹ nhàng và khéo léo quá, cứ thế này, chàng sẽ khó mà tìm được đối tượng tốt hơn để trả tiền. Tội nghiệp những gã đàn ông!!

    Trả lờiXóa
  8. @Lu: Ơ? Chị Lu nói gì E ko hĩu ý ;P

    Trả lờiXóa
  9. Bé Nga : à, chị Lu đọc đọan mở đầu thấy nhân vật nữ là mượn bé Nga để tả cảnh. Sang đến phần sau thì Mr. Đàm chuyển gam sang "kỷ niệm đời tui".

    Trả lờiXóa
  10. Bị từ chối là đau lắm nhưng nếu chàng mà dằn mình làm bạn được thì chàng rất là hay đấy nhé :-)

    Trả lờiXóa
  11. Huyen Nga: Lâu lắm mới thấy em khen một bài. Hic!

    Trả lờiXóa
  12. Huyen Nga, Vhlinh và NLVD: Vào phòng khách nhà người ta nói chuyện là phải trả phí đấy nhé!

    Trả lờiXóa
  13. rita: Thế đấy, đàn ông khổ thế đấy mà có ai thương đâu. Hic

    Trả lờiXóa
  14. Lu: Em nói thế là hơi bị đúng đấy nhé!

    Trả lờiXóa
  15. Titi: Vấn đề là rất khó dằn mình em ạ! Thế mới bi kịch chứ!

    Trả lờiXóa
  16. Cái vụ dằn mình để trở thành bạn, em thấy rất ít ai "dằn" được. Mà thường thì có nhiều người đàn ông họ cứ nghĩ: cô nào chịu đi ăn, đi uống với họ, chịu để họ trả tiền...chắc chắc cũng sẽ "chịu" yêu họ luôn.

    Có lẽ thỉnh thoảng em cũng nên bắt chước cô này. Thay vì nói lời từ chối thì cứ việc xung phong đòi share bill :-)

    Trả lờiXóa
  17. Quang Đông: Đúng thế! Đa cảm và tội nghiệp. Hic!

    Trả lờiXóa
  18. O Xuân: Cô bé này có cách từ chối, không, chưa phải từ chối em ạ, mà là báo hiệu rất tế nhị, nhưng rõ ràng và rất lịch sự!

    Trả lờiXóa
  19. Huyen Nga: Back Cat là ở đâu đó em ơi?

    Trả lờiXóa