Các con tôi đều khá độc lập, ngay từ khi còn nhỏ. Cũng chính vì cái tính cách này mà cả hai con tôi đều đã dành cho bố mẹ một kỷ niệm thót tim, kỷ niệm khiến cho sau sự cố đó, vài thói quen của chúng tôi đã thay đổi. Thậm chí, tư duy về cuộc sống của gia đình tôi cũng đi theo một hướng khác.
Hồi con trai tôi học lớp 1. Chiều hôm đó, do bận một cuộc họp lãnh đạo công ty về cổ phần hóa, vợ tôi nhắn tin bảo tôi đón con. Thời ấy nhắntin còn tậm tịt lắm. Tôi không nhận được tin nhắn ấy nên chẳng để ý gì đến việc phải đón con vào lúc cuối ngày. Còn vợ tôi thì cứ yên trí rằng tôi đã làm việc ấy nên cũng chẳng bận tâm về con nữa.
Tan họp lúc gần 7 giờ tối, vợ tôi gọi tôi xem việc đón con như thế nào thì cả hai chúng tôi mới tá hỏa ra là vẫn mặc kệ con ở trường. Chúng tôi chạy bổ đến. Lớp đã tan từ lâu. Cả trường vắng ngắt, chỉ còn phòng bảo vệ sáng đèn. Không ai biết gì về con chúng tôi cả. Tôi gọi cho con gái đang học thêm ở lớp tiếng Anh để báo tin. Lát sau, con gái đến. Cả nhà tôi lùng sục suốt mấy dãy phố xung quanh trường nhưng tuyệt nhiên không một ai biết thông tin gì.
Vợ tôi còn bình tĩnh được chút ít, chứ tôi và con gái thì đã bắt đầu hoảng loạn. Lúc ấy, tôi có cảm giác mỗi bước đi như bị hụt xuống một cái hố sâu, mặc dù vỉa hè, đường phố hoàn toàn bằng phẳng. Con gái tôi khóc thút thít, vừa đi vừa mếu máo gọi tên em.
Chúng tôi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm để báo cáo sự việc và nhờ cô giúp đỡ. Bạn bè tôi được huy động đến. Các cô, các cậu và ông bà ngoại được khẩn cấp báo tin. Mỗi người tỏa đi một hướng tìm. Anh bạn tôi làm bên báo an ninh gọi điện tới trực ban hình sự để nhờ ngay lập tức thông báo nhận dạng chá đến các cơ sở của công an, phòng cháu bị bắt mang đi bán.
Cô giáo chủ nhiệm hớt hải chạy đến. Cô khuyên một ai đó nên về trực ở nhà. Kinh nghiệm của cô là phải có người trực ở nhà để nghe điện thoại hoặc biết đâu, có ai đó tới liên hệ. Con gái tôi được cử về nhà. Cháu vừa đi vừa khóc, gọi em suốt cả mấy con phố.
Gần nửa tiếng sau, vợ tôi nhận được điện thoại của con gái gọi từ nhà. Từ đầu tới giờ, vợ tôi không hề tỏ ra mất bình tĩnh. Vậy mà nghe điện thoại con gái xong, vợ tôi khóc thành tiếng: “Em đáng đứng cạnh con rồi phải không? Con mở cửa đưa em vào nhà. Cho em uống sữa nhé! Bố mẹ về ngay đây!”.
Thì ra là thế này…
Cậu ấm sứt vòi nhà tôi chờ mãi không thấy mẹ đến đón, bèn ra góc phố, thấy một chú xe ôm đang chờ ở đấy, cu cậu nhờ chú xe ôm đèo về nhà. Tình tiết này chúng tôi lạ nhất vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ chúng tôi thấy cháu có vẻ nhớ được cái địa chỉ đầy phức tạp của nhà tôi ở ngày ấy.
Chú xe ôm chở về nhà thì chưa ai mở cửa. Cu cậu dẫn chú ấy sang quán nước chè chén của bác hàng xóm bên cạnh. Cậu tả một hồi, bác hàng xóm hiểu chuyện, định trả hộ tiền xe ôm nhưng chú ấy dứt khoát không lấy. Chị về nhìn thấy em, vứt cả xe đạp mà lao vào ôm em. Chợt nhìn thấy chị đang thút thít, cu cậu nói: “Sao mà chị khóc?”.
Về sau, cả nhà tôi hỏi rất nhiều về chú xe ôm nhưng không ai biết hết. Có thể, đó không phải là người xe ôm đứng cố định ở một chỗ. Tối hôm đó, anh chỉ tình cờ đứng nghỉ tạm ở đó và gặp con trai tôi mà thôi. Cũng có thể, vì một lý do nào khác mà anh nhất định không lấy tiền công mà bác hàng xóm định trả hộ nhà tôi. Nhưng là lý do gì thì mãi mãi chúng tôi không bao giờ được biết.
Sau sự cố ấy, vợ tôi thực hiện hai thay đổi quan trọng. Thay đổi thứ nhất là thôi không tham gia bất kể một hoạt động nào của công ty vào lúc cuối ngày, đồng thời, không bao giờ sử dụng nhắn tin vào các việc quan trọng của gia đình nữa. Thứ hai là một thời gian sau, vợ tôi nghỉ việc để chuyển sang một lĩnh vực khác hẳn.
Còn tôi, mặc dù theo phân công, không phải đón con ở trường về, nhưng cứ vào tầm 4 giờ hơn là tôi lại nhấc máy gọi cho vợ nhắc nhở đón con. Nhắc tới nỗi nhiều lần vợ tôi gắt om lên. Tôi thôi được vài ngày, xong rồi lại lặp lại như thế. Cho đến khi con lớn và không cần đến bố mẹ đưa đón nữa mới thôi.