Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

CUỐN SỔ TIẾT KIỆM




Đám cưới chị, mẹ tặng một món quà thật đặc biệt. Đó là cuốn sổ tiết kiệm màu xanh. Mẹ nói: “Nhân ngày cưới con, mẹ tặng con cuốn sổ này, trong đó đã có 30 triệu VND của bố mẹ cho 2 vợ chồng con. Con hãy giữ lấy nó. Và cứ khi nào có dịp gì đáng ghi nhớ, vợ chồng con hay ghi lại và gửi tiếp vào đây một món tiền, tuỳ theo điều kiện kinh tế của các con”.

Chị cầm món quà của mẹ, ngạc nhiên, xúc động và thẩm cảm phục sự tinh tế và khéo léo của mẹ. Từ đấy, cứ khi có dịp gì quan trọng, dù ít dù nhiều, vợ chồng chị đều đến ngân hàng gửi thêm một món tiền. Cứ mỗi lần gửi, chị lại ghi vài dòng vào phần ghi chú. Về sau, ngân hàng đổi cách gửi, cứ mỗi lần gửi là một lần làm số mới, chị bèn làm thêm một tờ bìa bọc bên ngoài để ghi các sự kiện liên quan đến từng món tiền gửi.

Năm tháng qua đi…!

Theo nhiều biến động của đời sống, của những vất vả lo toan và có thể là của cả những cám dỗ nữa, tình cảm vợ chồng chị không còn được như những ngày đầu tiên. Cũng đã từ vài năm rồi, cuốn sổ vẫn cứ nằm yên chẳng ai gửi thêm món nào nữa. Dần dần, những rạn nứt có vẻ không thể hàn gắn được nữa, vợ chồng chị tính chuyện chia tay nhau.

Chị gọi điện cho mẹ. Ngập ngừng mãi mới dám nói:
- Mẹ ơi! Có lẽ chúng con phải chia tay nhau mất thôi! Chẳng thể nào tiếp tục được nữa mẹ ạ! Chẳng đứa nào để ý tới đứa nào nữa. Chẳng còn quan tâm đến nhau, chẳng còn tí cảm xúc nào về nhau nữa mẹ ạ!

- Mẹ hiểu! Điều này đôi khi vẫn thường xảy ra. Chỉ tiếc là nó lại rơi vào con gái của mẹ thôi. Giờ con hãy nghe lời mẹ. Con còn nhớ cuốn sổ tiết kiệm mẹ tặng con ngày cưới không? Chắc khá lâu rồi các con không còn gửi tiền vào đấy nữa. Đúng không? Con hãy rút hết số tiền gửi trong sổ ra và hãy tiêu hết nó đi. Khi nào hết, các con hãy tính đến chuyện chia tay nhau con nhé!

Tần ngần mãi, cũng không dám chắc là hiểu đúng ý mẹ. Chiều hôm đó, chị xin phép cơ quan cho về sớm và qua ngân hàng rút tiền tiết kiệm. Trong lúc chờ đến lượt mình, chị mở tờ bìa bọc bên ngoài cuốn sổ. Những dòng chữ vô tình đập vào mắt chị: “- Sinh nhật em yêu: Anh gửi 2 triệu VND cho em nhé! - Kỷ niệm ngày cưới: Gửi 3 triệu VND. Lưu ý: Tiền này là của cả 2 vợ chồng, được góp từ quỹ “đen” của chồng mà vợ tịch thu được. Hì! – Đi Thailand nhân khuyến mại free and easy: Gửi 2 triệu VND từ tiết kiệm không shopping thêm 2 cái váy của” bà chủ” nhỏ của anh”.

Càng đọc, những dòng chữ càng nhoè đi khi biết bao kỷ niệm đẹp đẽ của 2 vợ chồng hiện về. Chị ôm cuốn sổ nức nở trước cặp mắt ngơ ngác của không ít người đang đứng cạnh đó. Lẽ nào mình lại đánh mất hết ư? Lẽ nào những gì đẹp đẽ nhất ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại ư? Mình có phải là đang quá dại dột không đây?

Chị ôm cuốn sổ tiết kiệm trước ngực chạy ào ra khỏi ngân hàng, mặc kệ cho tiếng loa trong phòng chờ đang đọc đến số thứ tự của chị. Về đến nhà, chị đặt cuốn sổ trên bàn làm việc của chồng, vị trí mà về nhà, anh thường ngồi vào nhất. Xé mảnh giấy chị viết vội mấy chữ: “Nếu anh muốn chúng ta chia tay, anh hãy ra ngân hàng rút tiền tiết kiệm và tiêu hết đi. Khi nào anh tiêu hết, mình sẽ bàn đến chuyện ấy nhé!”.

Chiều muộn hôm sau…!

Trở về nhà sau môt ngày làm việc mệt nhọc, vừa mở cửa căn hộ, chị đã thấy hình như chồng về nhà trước, một sự kiện là lùng từ nhiều năm nay. Anh đang lúi húi nấu ăn trong bếp. Ngày mới cưới, anh chiều chị như thế đấy. Còn sau đó thì không bao giờ nữa.

Chị vào phòng thay đồ và chợt nhận ra cuốn sổ tiết kiệm để ngay ngắn trên mặt bàn phấn. Mở cuốn sổ ra, một dòng ghi mới của anh: “- Anh chợt nhật ra mình thật ngốc nghếch biết bao nếu để mất em. Mà anh thì không bao giờ lại chịu làm một kẻ ngốc nghếch đâu. Gửi: 3 triệu VND”.

(Viết theo chuyện kể của Thy Nga)



30 nhận xét:

  1. Giữa buổi đọc mà rớt nước mắt rồi đây, lúc này em dễ rớt nước mắt lắm nha anh Thụy.
    Đang suy tư, đọc entry này của anh lại càng thêm suy tư. :)

    Trả lờiXóa
  2. Hay quá! Tình yêu đơn giản là những điều dễ thương chúng ta luôn muốn làm cho nhau hàng ngày :-)

    Trả lờiXóa
  3. Thôi anh viết sách "Hạt giống tâm hồn" đi!
    P/S: Em không thích bỏ ngoặc kép đâu,. nhưng có tính sợ lây...

    Trả lờiXóa
  4. Hay ! Nhưng em nghĩ chi tiết 30 triệu VNĐ ngay từ khi mẹ tặng không hay lắm thì phải, khoảng năm 1995 - 1997, chỉ có 500 000 đ (tương đương 1 chỉ vàng) mà 2 mẹ con em đủ sống 1 tháng trong KTX, mẹ đi học, con đi mẫu giáo. Hic hic, hồi đó đám cưới hình như mẹ chỉ cho độ vài chỉ thôi là xôm lắm rồi ạ. 30 triệu VNĐ có vẻ gần đây quá, chia tay hơi sớm nhỉ ? Hì

    Trả lờiXóa
  5. Lạy trời, mình bắt đầu dành tiền kiểu này chưa muộn bác nhỉ. Hay ghê là hay.

    Trả lờiXóa
  6. Cách này tuy sến nhưng hay.

    Trả lờiXóa
  7. Đúng là 'cửa-sổ-tâm-hồn truyện' đấy anh Thụy ạ. Người ta cảm động, rồi loay hoay tự hỏi 'liệu chuyện này có thực không?' rồi người ta vẫn đọc lại, và rồi điều gì đó rất đẹp len vào ý nghĩ...

    Trả lờiXóa
  8. Sau này, khi em muốn xin tiền chồng thì chỉ cần đưa sổ tiết kiệm và nói, "Nếu anh muốn chúng ta chia tay, anh hãy ra ngân hàng rút tiền tiết kiệm và tiêu hết đi. Khi nào anh tiêu hết, mình sẽ bàn đến chuyện ấy nhé!”.

    Mỗi tháng em chỉ cần nói câu này đôi ba lần, là sổ tiết kiệm sẽ có món tiền khấm khá ;))

    Trả lờiXóa
  9. Quang Đông: Vâng, đúng là một kỷ vật bình dị nhưng quý giá!

    Trả lờiXóa
  10. moon: Đừng thế em! Đừng quá suy tư em nhé!

    Trả lờiXóa
  11. Titi: Anh sẽ nhớ câu này nhé! Là những điều đơn giản hả em?

    Trả lờiXóa
  12. NLVD: Hì, anh mà viết được sách, anh đã viết rồi chứ! Hic

    Trả lờiXóa
  13. PTN: Không phải câu chuyện ở những năm ấy em ạ! Hì

    Trả lờiXóa
  14. An Thảo: Thì mình cứ để dành đi em! Ít ra thì cũng chắc chắn là sẽ có tiền mà!

    Trả lờiXóa
  15. VMC: Ừ, sến thật. Lúc viết thì anh chằng thấy thế, giờ đọc lại thấy đúng thật!

    Trả lờiXóa
  16. Lana: Anh viết vì thấy câu chuyện thật cảm động em ạ! Có thể trong thực tế, ở mức độ này hay mức độ khác, nó đã làm chúng ta yếu lòng, nhưng đúng là nó cho ta một tâm hồn đẹp, một tình cảm đẹp. Cám ơn em lắm lắm!

    Trả lờiXóa
  17. ^_^,*_* Bây giờ em phải xin mẹ một quyển sổ tiết kiệm nhỉ vì ai biết bao nhiêu năm nữa em sẽ cần một quyển số như vậy.Còn chắc chắn trong 30 năm tới em sẽ có một quyển sổ tiết kiệm như vậy dành cho con trai mình.

    Trả lờiXóa
  18. chuyện hay chứ bác, đâu sến đâu, em thấy còn tỉnh lắm, vì suýt nữa "ngốc nghếch nếu để mất em" thế mà chỉ chịu gửi vô có 3 triệu :-P

    Trả lờiXóa
  19. Vic: Hoan nghênh em, làm cuốn sổ cho con trai đi. Đằng nào con trai chẳng lấy vợ. Hì

    Trả lờiXóa
  20. Gauxx: 3 triệu là nhiều rồi mà em! Gửi hơn có khi lại hỏng việc ấy chứ. Hic

    Trả lờiXóa
  21. Người mẹ tuyệt vời thật.

    Mà đúng là tình yêu đến đoạn hết lung linh thì chỉ có cách sống bằng kỷ niệm

    Trả lờiXóa
  22. anh viết hay thế. em về xin mẹ sổ tiết kiệm đây.

    Trả lờiXóa
  23. like2chat: Mà tình yêu hết lung linh là điều tất yêu phải đến, nhanh hay chậm mà thôi. Đúng không em? Vấn đề là xác định thế để sẵn sàng đối mặt với nó mà thôi!

    Trả lờiXóa
  24. Nặc Danh;,Ừ, về xin mẹ đi, rồi gửi tiền đi em nhé!

    Trả lờiXóa
  25. Hihi, em nghĩ đôi này tưởng hết yêu chứ còn tình lắm, vụ thuyền tình chao đảo kia chẳng qua chỉ là tí thủy triều nhẹ thôi. Chứ cái chiêu này áp dụng cho mấy ca trầm trọng thì chả có tí ép phê nào đâu.
    Nên chuyện này em thấy có nhiều yếu tố sáng tác hơn là chuyện đời thực

    Trả lờiXóa
  26. em thấy truyện thiên về yếu tố "Chicken Soup", hoặc là đầu óc em khô cằn quá nên không dễ chấp nhận một kết thúc có hậu như vậy haizz...

    Trả lờiXóa
  27. Anh: Chắc là thế rồi, những ca trầm trọng chắc là chịu. Ừ, anh viết lại theo chuyện kể mà! Nhưng ít ít thôi!

    Trả lờiXóa
  28. Tiến Anh: Lẽ nào em lại thích cái kết không có hậu sao? Hic

    Trả lờiXóa