Gần như năm nào Tết xong tôi cũng đi lễ Chùa Mía, Đền Và. Phần vì nếp quen đã thành thông lệ, phần vì tôi thích hai nơi ấy. Chùa Mía gắn liền với Làng cổ Đường Lâm. Nếu có thời gian mà đi vào làng, thăm thú nhiều địa danh nữa thì cũng thú vị lắm. Đền Và thờ thần Sơn Tinh. Nghe nói rất thiêng, nhất là với dân làm kinh doanh.
Với cá nhân tôi, còn một lý do khác nữa khiến tôi thích trở lại hai địa danh này. Đó là đã có thời gian, hồi còn ở bộ đội, tôi đóng quân ở đây. Toàn đại đội ở nhờ nhà dân, mà nhà tôi ở nhờ chỉ cách Chùa Mía chừng dăm chục mét mà thôi.
Năm nay, tôi lại đến Chùa Mía, Đền Và. Lời trêu đùa của cô bạn thân trên xe khiến tôi nhớ lại một kỷ niệm. Lần đóng quân ấy, có đại đội nữ C6 cùng tập huấn với chúng tôi. Khi trở về trường, ngay trong ngày họp mặt tại Hội trường C2 Đại học Bách khoa Hà Nội, Nguyễn Quang Lập có xuất khẩu thành thơ bài Chiều Ơi, đọc tặng các bạn nữ C6. Đọc xong, tôi chắc Lập cũng chẳng nhớ, chẳng biết mình có bài thơ này. Tôi thì chỉ nghe lần ấy thôi, thế nào mà lại nhớ.
Mọi người trên xe nghe tôi kể xong, không một ai tin là tôi có thể nhớ. Cô bạn thân thì nhất quyết bắt tôi đọc với hoài nghi rằng sẽ chẳng đọc được đâu. Sau hơn 32 năm, nhớ lại bài thơ của Lập ngày ấy, tôi cũng không dám chắc nhưng rồi vẫn đọc được.
CHIỀU ƠI
Rõ ràng tôi chẳng nói điêu
Suốt đời tôi chỉ nhớ Chiều, Chiều ơi!
Có chi chút nắng bên đồi
Hoàng hôn đỏ úa mà tôi mơ màng
Nhớ Chiều mà chẳng dám sang
Chiều ơi, có biết tôi chăng hỡi Chiều!
Thoảng trong tiếng gió đìu hiu
Tiếng ai gọi tới, hay Chiều gọi tôi?
Ác thay con cuốc bên đồi
Cứ kêu lên để cho tôi nát lòng
Chẳng vin được cớ tôi sang
Nên tôi cứ đứng mơ màng vậy thôi
Trách ai chẳng bắc cầu đôi
Bên thương, bên nhớ cho tôi lên cầu
Lên cầu tôi biết đi đâu?
Sang cầu, e sợ một câu hát rằng:
- Ai thương, ai giận mà sang?
Bên này không đợi không màng mà sao
Một liều ba bảy cũng liều
Lạy Trời sang đó được Chiều thương chăng?
Đừng cười tôi nhé, ơi Trăng
Tôi say mà để tôi sang với Chiều!
Bình thơ :
Trả lờiXóa-Người post đã mượn lời thơ để kêu gọi thống thiết một hình ảnh.
-Hình ảnh này hơi bị trừu tượng, mơ hồ chỉ là ánh tà dương.
-Nhưng lời thơ thấm đẫm nổi nhớ mong cho thấy ánh tà dương í thuộc giống cái.
Kít lựng : tất cả các thể loại phụ nữ, tuổi đang độ xế chiều, nghe rõ trả nhời ;))
LU
Trả lờiXóaChuẩn không cần chỉnh.
Yêu chị Lu quá!
Trả lờiXóaồ không biết bi giờ ở cổng chùa Mía còn cái chợ quê không anh Thụy nhờ, lối vào chùa Mía cũng đẹp, nhưng mà em thích nhất cái chợ quê, chợ quê có gì bán nấy thích vô cùng luôn, có bán cả mấy loại bánh nhân hành rồi bánh gì nói chung rất là quê quyến rũ.
Trả lờiXóaLu: Rất chính xác! Cám ơn lời bình thơ của em. Tuy nhiên, đoạn Kit lựng thì không có phải đâu nha! Hic
Trả lờiXóaNLVD: Giờ vẫn còn em ạ! Vẫn còn cái chợ quê ấy. Ngày Tết thấy bán nhiều chè lam, bánh tẻ, bánh mật. Hôm nào em đi đi.
Trả lờiXóa@anh Thuỵ
Trả lờiXóaTrí nhớ của anh tốt quá. Bài thơ hay. Hồi đầu em định vô comment phần Kit lựng giống với ý trong comment của anh nhưng em sợ...mình sai.
Bây giờ, sau khi đọc comment của anh, em tự tin hơn nên mới dám vô comt :D
Anh Thuỵ bít làm thơ không?
Ghen tị với trí nhớ của anh :-D
Trả lờiXóaNhưng em hem thích bài thơ này, nó cứ yếu yếu thế nào ấy. Em rất thích nhìn người ta yêu nhau, si tình càng tốt. Nhưng hem thích đàn ông cứ thề thề thốt thốt đâu ...keke…
Làm sao để có được trí nhớ như của anh nhỉ.Nghe anh tả chùa Mía mà muốn ra chơi ngay vậy, mặc dù rét ở ngoài đó thì sợ lắm ạ :D
Trả lờiXóaTiti và ycine: Hì, anh thì chỉ có trí nhớ mấy bài thơ thần thế thôi. Cái khác anh nhớ kém lắm!
Trả lờiXóa