Hai người phụ nữ gặp nhau tại trụ sở Toà án Nhân dân của một quận trung tâm Thành phố Hà Nội. Một người là đại diện của đơn vị Nhà nước lớn ở Thành Phố Hồ Chí Minh, chúng ta hãy gọi là chị Sài Gòn. Còn người kia đang là giám đốc tài chính của một công ty tư nhân nhỏ ở Hà Nội, đơn giản sẽ được gọi là cô Hà Nội.
Họ đến theo triệu tập của Toà án, với nội dung là hoà giải một vụ tranh chấp hợp đồng kinh tế giữa 2 đơn vị vốn đã tồn tại nhiều năm về trước. Theo thông lệ, những vụ gặp gỡ kiểu này thực chẳng vui vẻ gì. Bà đại diện Nhà nước, thường theo thói quen “bắt nạt” mấy bà tư nhân nhỏ. Còn bà tư nhân cũng chẳng dễ gì thoả hiệp vì là tiền túi của mình, là máu thịt của mình, đâu có dễ gì nhường nhịn cho người khác.
Nhưng bầu không khí hôm ấy lại khác hẳn.
Cô giám đốc tài chính công ty tư nhân trình bày những khó khăn của đơn vị mình, những trục trặc từ bản thân nội bộ đối tác nhiều năm về trước khiến sự việc không được giải quyết. Trình bày xong, cô thẳng thắn đề xuất một giải pháp mà những người trong giới kinh doanh hay nói là “biết điều”.
Chị đại diện đơn vị Nhà nước lớn của Thành phố Hồ Chí Minh ghi nhận thiện chí, cũng như những góp ý về đơn vị mình trong quá khứ đã khá lâu. Hai bên trao đổi thêm một số vấn đề và nhất trí phương án giải quyết đã được đề ra.
Ra khỏi sân Toà án, chị Sài Gòn nán lại vài phút, chị nói với cô Hà Nội: “Trời đất ơi! Sao mà Hà Nội lạnh thế hả em? Chị không thể nào chịu nổi, lại không mang đủ áo rét. Sợ quá! Lần đầu tiên được ra Thủ đô mà không có dám bước chân ra khỏi khách sạn luôn”.
Cô Hà Nội nắm tay chị, hỏi tên và địa chỉ khách sạn. Cô nói: “Chị không quen đâu. Mà năm nay Hà Nội cũng rét quá nữa. Nghe giọng chị là em biết chị viêm họng đến nơi rồi đấy. Chị về khách sạn đi!”.
Gần tiếng đồng hồ sau.
Cửa phòng khách sạn của chị Sài Gòn có tiếng gõ cửa. Như không tin vào mắt mình, chị thấy cô Hà Nội đang đứng trước mặt. “Em mang cho chị cái áo len và lọ mứt gừng. Chị mặc áo cho ấm. Nhớ ngậm mứt gừng nhé! Hơi cay, nhưng sẽ ấm, và không bị viêm họng đâu!”.
Món quà bình dị, nhưng thật bất ngờ. Chị Sài Gòn nắm chặt tay cô Hà Nội: “Con gái Hà Nội chu đáo thế! Sao em nhiệt tình với chị quá vậy! Mai mốt vô Sài Gòn em gọi chị nha! Về lần này, chị sẽ báo cáo với Lãnh đạo là người Hà Nội tử tế lắm, chu đáo lắm. Sẽ không tranh chấp gì với Hà Nội nữa đâu. Hồi nào có điều kiện, mình lại hợp tác với nhau nha!”.
Người Hà nội hiếu khách và trọng danh dự thì đúng, còn tử tế thì lại là một chuyện khác rồi.
Trả lờiXóaEm thấy lạ khi người Sài gòn cứ kỳ thị người Hà nội, nhưng rồi tiếp xúc vài lần là em hiểu ngay do văn hóa giao tiếp khác nhau thôi. Hà nội cũng có rất nhiều người tốt, nhiệt tình chẳng kém địa phương nào, có khi độ chu đáo và cẩn thận còn hơn hẳn ấy. Hi hi... Cơ mờ em khoái làm việc trong Nam, vì trong Nam không có kiểu cào bằng, hoặc phải xin xỏ như Hà nội. Hic...
Trả lờiXóaAi yêu Hà Nội thì nhân tiện yêu luôn các blogger Hà Nội cho trọn bộ nhé. Cũng như mình yêu khắp đất nước và nhân tiện... ấy. Hì. Rất nên bình đẳng.
Trả lờiXóachị Chuồn này nhắn nhủ khôn ghê cơ :)). Yêu hết trừ chị AT ra được hem :D
Trả lờiXóa"Về lần này, chị sẽ báo cáo với Lãnh đạo là người Hà Nội tử tế lắm, chu đáo lắm." - haha, em nghi câu này của anh Thụy nè :-D sorry anh nhá, cô SG nào mà nói ra câu này khách sáo quá đà lun, chả giống người SG tí nào, he hè
Trả lờiXóamà thôi lại chuyện miền này miền kia em xin phép miễn bàn.
HàHà. Nacdanh ơi, nhạy cảm, nhạy cảm nên nacdanh nhỉ.
Trả lờiXóaTuỳ tâm nhé nhé, tiện thì ...
Chị mà vô can, chị làm quan sát viên, chị quay video post lên mạng cũng vui mừ.
Cả hai chị em đều tử tế dễ thương. Cô HN chắc là nhân viên của Dolphin?
Trả lờiXóalike2chat: Em nghiêm khắc quá nhé!
Trả lờiXóaTiti: Đồng ý với em! Làm việc thì thích ở Sài gòn hơn. Mà đi chơi cũng thích Sài gòn hơn em ạ!
Trả lờiXóaAn Thảo: Nhưng liệu có bình đẳng được không đây. Hic!
Trả lờiXóaGauxx: Không phải câu của anh mà!
Trả lờiXóaVMC: Đúng thế! Cô Hà Nội là người của Dolphin em ạ! Chuyện mới vừa kết thúc!
Trả lờiXóaEm iu Hà Nội, em iu Việt Nam con người và đất nước, nói thế cho đúng bài bản. :)
Trả lờiXóaChắc là bé Nga đây chứ giè, con bé này thì khôn ngoan khỏi phải bàn rồi, Có triển vọng là tướng tài của con cá mập ;))
Người Hà Nội đúng là khéo thiệt anh hén. Em không phải người SG, em tệ hơn người SG nữa, em người Bình Dương nên cũng chẳng co khéo léo gì hết, có gì nói nấy. Haizzz...lấy chồng khó tính có ngày em phù mỏ quá!
Trả lờiXóaLu: Không phải cái Nga đâu em! Hì
Trả lờiXóaPhung Tran: Anh cũng không phải người Hà Nội, chỉ là người sống và làm việc ở Hà Nội thôi. Người Hà Nội hay lắm em ạ! Nhất là con gái phố cổ!
Trả lờiXóaAnh Thụy vui lòng cho em hỏi tấm hình minh họa là hình đưa dâu (chị nhà) phải không anh? Hay là chỉ đơn thuần là hình minh họa?
Trả lờiXóaHình như gia đình anh Thụy có "người" là con gái phố cổ nên anh rành:-)
Người HN như vậy thì hơi bị hiếm à. Hy vọng sắp tới ra HN gặp nhiều người như vậy.
Trả lờiXóaGiá như không phải là đối tác dính công việc thì chiếc áo ấm và lọ mứt gừng sẽ được đón nhận 100% là sự ân cần và tình người. Tại cái công việc kia nên sự ân cần dễ bị hiểu 'pha trộn' thành khéo léo quá. Hị hị. :(
Trả lờiXóaNhưng dù gì thì câu chuyện cũng rất đẹp. Em mà là chị SG em cũng rung rinh ngất ngây :)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaVote cho chị Lana! :)
Trả lờiXóaHPLT: Không đâu em ơi! Hồi cưới anh chị thì nghèo lắm, đâu có được hoành tráng như vậy em!
Trả lờiXóaLana: Câu chuyện thật mà! Hay nữa chứ, đúng cách xử sự của con gái Hà Nội đấy em ạ!
Trả lờiXóaNADIA: Vì em cũng là con gái phố cổ, đúng không?
Trả lờiXóa@ L2C: Chắc bạn mới chỉ đến HN theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa nên mới nhận xét bừa như vậy.
Trả lờiXóaĐọc bài này thì mình nghĩ là tử tế là do từng cá nhân, chứ chẳng phụ thuộc vào người ở đâu cả.
Trả lờiXóaMình đến HN từ khi minh sinh ra và vẫn ở đó vì chưa tìm được chỗ nào hay hơn.