Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

CÂU CHUYỆN PHỤ CẤP


Giới truyền thông mấy ngày qua ì xèo vệ vụ lương và phụ cấp của mấy vị Chủ tịch, Tổng Giám đốc Công ty Kinh doanh Vốn Nhà nước SCIC quá cao. Nghe đâu cả tỉ bạc, thậm chí vài tỉ bạc một năm. So với mặt bằng lương hiện nay thì con số đó quả là hàng khủng. Tuy nhiên, có lẽ điều bức xúc nhất là phụ cấp của Chủ tịch.

Lý do sự quan tâm đặc biệt của công luận tới phụ cấp của ông Chủ tịch chắc hẳn là ở chỗ ông đang là Bộ trưởng của một bộ. Người ta ngầm hiểu rằng ông Chủ tịch là Bộ trưởng rồi mà lại hưởng phụ cấp Chủ tịch nữa thì chắc là vớ bở lắm.

Thế rồi, dư luận dường như đã tạm hài lòng khi đích thân ông Chủ tịch lên truyền hình điều trần về việc này. Hóa ra phụ cấp của ông chỉ là 2 triệu VND một tháng. Có nghĩa là 24 triệu VND một năm thôi, chứ đâu có phải tiền tỉ như thiên hạ vẫn hiểu lầm. Sau vụ này, hầu hết những ai quan tâm và có thể là chính ông Chủ tịch nữa, cũng đã thở phào nhẹ nhõm.

Riêng tôi, tôi lại nghĩ khác.

SCIC là siêu Tổng Công ty vì nghiễm nhiên nó được chuyển giao quản lý phần vốn gần 50 ngàn tỉ VND. Là siêu Tổng Công ty như thế, quản lý nó không phải chuyện đùa. Chủ tịch một siêu Tổng Công ty như thế mà phụ cấp chỉ có 2 triệu VND một tháng, ngang bằng với lương của một nhân viên tạp vụ ở công ty tư nhân nhỏ xíu thì điều gì sẽ xảy ra?

Một là với mức phụ cấp như vậy, về phần tập thể, SCIC đã thiếu tôn trọng quá đáng vị Chủ tịch khả kính và vô cùng quan trọng của mình. Trả phụ cấp cho Chủ tịch như vậy, hẳn SCIC không quan tâm đến chuyện tiết kiệm, mà chỉ là muốn giữ điều tiếng cho vị Chủ tịch của mình. Làm kinh doanh mà lại lẫn lộn với tư duy của hoạt động đoàn thế như vậy, liệu có ổn không?

Hai là với tư cách Chủ tịch, với phụ cấp như vậy, liệu ông có an tâm, có dành toàn tâm toàn ý và nói thật là, liệu ông có trân trọng và thực sự dành tâm huyết cho cái đơn vị đã trả ông mức phụ cấp bèo như vậy không?

Có câu nói Business is Business. Người ta không thể coi Kinh doanh là bất cứ thứ gì khác ngoài Kinh doanh. Mà đã kinh doanh là phải rõ ràng. Làm nhiều đãi ngộ nhiều. Làm ít đãi ngộ ít. Không làm thì người ta cho mình cũng không lấy. Mà đã làm thì người ta không trả, hoặc trả không đúng mình cũng phải đòi cho bằng được, cho bằng đủ.

Câu chuyện phụ cấp của ông Chủ tịch ở một siêu Tổng Công ty có phần tài sản quản lý gần 50 ngàn tỉ VND cho ta nhiều suy nghĩ là vậy!

2 nhận xét:

  1. Chẳng thấy ai nói gì về điều này. Lĩnh vực nhạy cảm thì phải! Hic

    Trả lờiXóa
  2. em thích câu: "Làm nhiều đãi ngộ nhiều. Làm ít đãi ngộ ít. Không làm thì người ta cho mình cũng không lấy" của Bác.tuyệt !

    Trả lờiXóa