Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

GA XÉP MAI LÂM


Tốt nghiệp đại học, anh vào bộ đội và được biên chế vào Binh đoàn 318 Dịch vụ Khai thác Dầu khí, đóng quân tại Vũng Tàu. Cảm giác ban đầu của người lính xa nhà, theo tàu quân sự đi suốt chiều dài đất nước làm anh chẳng bao giờ quên. Anh chưa bao giờ được đi xa đến thế. Chưa bao giờ được nghe nhiều giọng nói đến thế. Chưa bao giờ thấy buồn đến thế!

Tàu càng đi, anh càng xa Hà Nội, càng chẳng có hy vọng một ngày nào đấy quay về. Ba lô trên vai. Vài bộ quần áo. Vẻn vẹn 32 đồng bạc trong túi quần và lời hẹn tháng lương đầu tiên lĩnh ở đơn vị mới. Thế là lên tàu. Cách Sài Gòn 167 cây số. Ga xép Mai Lâm. Chẳng còn một đồng nào. Anh đi suốt cả đoàn tàu và tìm được một gương mặt quen quen để vay tiền. Cái gương mặt quen quen ấy không có tiền cho anh vay, nhưng nói với anh rằng cứ về đơn vị tớ đã, tớ sẽ có đủ tiền mua cho cậu một cái vé xe đò về Vũng Tàu.

“Đã bao năm rồi, bạn có vẻ quen quen ngày ấy, bạn có còn nhớ tôi không? Bạn có nhớ, lúc chúng mình xuống Ga Bình Triệu, bạn đã đưa tôi về đơn vị bạn ở Hốc Môn. Mình đã ăn tối rồi ngủ ở nhà khách đơn vị bạn. Và bạn đã lấy đồng tiền cuối cùng chơi một tấm vé xổ số. Sáng hôm sau, mình cùng đi ăn sáng. Thế nào mà tấm vé số ấy lại trúng. Giải thưởng nhỏ lắm nhưng bạn vẫn chia đôi. Tôi về Vũng Tàu và mình chẳng bao giờ gặp nhau nữa. Bây giờ, bạn ở nơi đâu?”.

Gần 2 năm sau, anh được điều từ Vũng Tàu lên vùng đất đỏ Bà Rịa nhận nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ khai thác đá cung cấp cho các công trình quân sự và dân dụng. Ngày ở công trường đá. Tối sinh hoạt Trung đoàn Bộ. Tối nào anh cũng trốn doanh trại đi uống café. Quán Thanh Nga. Cô bé Dung “chuối hột”. Nhà thờ nhỏ với buổi lễ sớm Chủ nhật hàng tuần. Bản nhạc Đêm buồn tỉnh lẻ. Tối liên hoan hôm ấy, cô bé “chuối hột” chặn anh từ ngoài cổng: “Mai anh về thành phố. Em chúc anh thượng lộ bình an nha!”. Lời chúc đầu tiên giọng con gái miền Nam anh được nghe, dành riêng cho anh. Hai tháng sau anh quay lại, cô bé đã theo gia đình về Sài Gòn. Chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Hơn một năm sau, anh rời quân ngũ, quay về Hà Nội, thành phố gắn bó suốt những tháng năm đại học đẹp đẽ nhất. Ở nơi này, nhiều ước mơ của anh đã thành hiện thực, nhiều hy vọng đẹp nhất đã thành hoa trái. Chỉ có những kỷ niệm của một thời quân ngũ, vốn chẳng có chố đứng nào trong cái thành phố chật chội và bon chen này, là còn giông gió mãi trong anh mà thôi.

2 nhận xét:

  1. Những câu chuyện rất hay và rất thật - Những câu chuyện ai cũng có thể gặp hoặc đã gặp trên quãng đường đã qua. Nhưng hình như chỉ có những người thường nghĩ đến những giá trị sâu sa mới thỉnh thoảng lại bị cảm giác trăn trở về những kỷ niệm.

    "Có bao giờ trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
    Phút lơ đễnh..."
    (Thơ của Bùi Minh Quốc)

    Trả lờiXóa
  2. Quá hay! Quá hay! Cám ơn bạn rất nhiều!

    Trả lờiXóa