Gần 4 năm trước, buổi sáng một ngày đầu tuần, trong một quán café đầu phố Lý Thường Kiệt, máy điện thoại báo hiệu tin nhắn mới. Anh cầm máy. Một dòng tin nhắn hiện trên màn hình nhỏ xíu: “Tao vừa hẹn được rồi. Chiều mai mày qua, tao với mày cùng đến nhé! Nhớ đấy! Không là toi đấy nhé! Hẹn mãi mới được ông ấy đấy!”. Số máy lạ! Chắc là nhầm. Chợt thấy vui vui, anh nhắn lại: “Nhầm rồi bạn ơi! Nhắn lại đi nhé! Nếu không có ai qua thì nhớ bảo để tôi qua nhà vậy nhé!”.
Vài dòng tin nhắn qua lại. Cô nhắn tin lại xin lỗi vì nhầm máy. Anh lịch sự nói chẳng sao đâu, tôi cũng hay nhầm thế mà! Thế rồi không hiểu sao, một tuần sau, anh nhận được dòng tin nhắn, cũng từ số điện thoại ấy: “Nếu anh rảnh, qua đây đi, em đãi anh café vì tội nhầm máy hôm trước”.
Tò mò, anh đến nơi hẹn. Cả hai đều chẳng biết mặt mũi nhau ra sao. Vài lần nháy máy, anh ngồi xuống trước mặt cô. Cả hai đều có vẻ bất ngờ. Cô thì không nghĩ người nhầm máy lại là anh. Còn anh thì hơi choáng vì cô xinh đẹp, trẻ trung và thật hay chuyện. Vài câu giới thiệu xã giao của hai bên. Ly café đá ngọt thật có lý trong một ngày nóng nực đầu hè…
Tất cả rồi cũng qua đi, qua đi! Chẳng bao giờ họ gặp nhau nữa, nhắn tin nữa. Lần gặp gỡ đầu tiên, cũng là lần gặp gỡ cuối cùng. Họ cũng chẳng biết gì, có thông tin gì về nhau nữa.
Hôm nay. Cũng một ngày đầu hè nóng bức. Anh lại nhận được dòng tin nhắn từ cái số máy tình cờ nhầm lẫn 4 năm về trước. Quán café với cái tên quen thuộc. Ly café đá ngọt, chai nước khoáng trong suốt. Vẫn như ngày nào, chẳng có gì khác trước. Sự xuất hiện của cô vẫn làm cho anh đôi chút choáng váng. Chỉ có điều, theo một hướng hoàn toàn khác cảm xúc của 4 năm về trước.
Chẳng còn nét gì của cô gái xinh đẹp ngày nào. Chẳng còn gì nữa hết. Cô đã lấy chồng. Có 2 con. Tháng ngày bươn chải với công việc của một bà chủ cửa hàng thể thao trên một con phố sầm uất. Thời gian, sự tất bật lo toan và nhiều lý do khác nữa đã lấy đi của cô gần hết những gì của 4 năm về trước. Chỉ còn giọng nói cuốn hút, lối nói chuyện hồ hởi không thay đổi của cô là an ủi anh phần nào, trong lần gặp gỡ sau gần 4 năm bặt tin của cô mà thôi.
Chắc cô ấy vẫn còn đẹp chứ? Cô gái xinh thì bây giờ phải là phụ nữ đẹp. Chẳng nhẽ lại xấu hoàn toàn?
Trả lờiXóaKhông xấu hoàn toàn! Nhưng mà thật sự là thất vọng em ạ! Có lẽ, mình đừng nên tìm lại những kỷ niệm cụ để rồi lại thất vọng đầy vơi nữa chăng?
Trả lờiXóaRa anh cũng họ Đàm.
Trả lờiXóaChuyện này phải xếp và hàng truyện nắn được chứ nhỉ.
Anh viết hay lắm
Rất vui được làm quen
Cám ơn em! Anh là họ Đàm mà! Mà họ Đàm là rất hay, đúng không?
Trả lờiXóaAnh em nhà họ Đàm khen nhau kinh quá. Đàm Vĩnh Hưng không liên quan gì đến họ Đàm đâu nhé.
Trả lờiXóa