Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

NGHỊCH LÝ CỦA ƯỚC MƠ


Tôi thích bóng đá theo một kiểu khá đặc biệt: Rất sợ sự ồn ào. Không đánh cá và nhất là không bàn luận ầm ĩ. Từ nhỏ, tôi đã thích xem bóng đá trong sự tĩnh lặng. Gặm nhấm những nỗi đau khi đội bóng yêu quý của mình bị thua và mỉm cười sau mỗi chiến thắng.

Những năm trước, khi bóng đá nước nhà còn nhiều tiêu cực, chẳng bao giờ tôi xem. Nhưng vài năm trở lại đây, tôi thích bóng đá Việt Nam lắm. Và thích nhất là đội tuyển. Trong những huấn luyện viên nước ngoài thì tôi khoái nhất ông Karl Wegang người Đức nhưng yêu thích nhất thì có lẽ là ông Calisto hiện nay.

Chiều tối nay không hiểu sao, tôi cứ linh cảm rằng đội tuyển của chúng ta không chiến thắng được. Không phải tôi không tin các bạn trẻ và ông Tô đâu. Nhưng chẳng biết vì sao tôi cứ có một liên tưởng kỳ lạ đến đội tuyển bóng đá Liên Xô ngày trước. Có vẻ gì đấy chúng ta rất giống họ. Cứ thắng, thắng dễ, thắng oanh liệt rất nhiều trận. Nhưng trận quan trọng nhất, trận có giải, có huy chương, có Cúp thì thế nào cũng thua. Thế mới khổ!

Một người bạn tôi có một thống kê thật buồn cười. Một sự liên tưởng vừa có vẻ gì đấy cay đắng, lại vừa có phần hài hước. Đó là bóng đá và các cuộc thi hoa hậu ở Việt Nam .

Chúng ta thực sự khát khao một danh hiệu Hoa hậu cho một cô gái Việt Nam nào ở tất cả các giải thi Hoa hậu của thế giới. Khao khát đến mức độ các phương tiện truyền thông của chúng ta nói hơi quá, tuyên truyền hơi quá về các cuộc thi này. Vậy mà rốt cuộc, cái mà chúng ta có được giải cao nhất lại chính là giải dành cho nam giới. Gọi là Nam Vương hay Nam Hậu gì đó. Hình như cái này, một bạn tên là Ngô Tiến Đoàn đã giành được.

Bóng đá thì lại khác hẳn. Cả nước khao khát danh hiệu Vô địch Bóng đá nam. Vậy mà chúng ta cứ giành được danh hiệu Vô địch Bóng đã nữ liên tục. Nhớ lại chiều tối qua, các cô gái của chúng ta đá đủ 120 phút, rồi vào sút phạt đền. Thailand thua chổng vó. Nhìn Kim Hồng, Kim Chi sút bóng mới thật khủng khiếp. Bóng đi như tên bắn. Thailand không thua mới là lạ!

Mới hay, chúng ta cứ ước mơ, nhưng ước mơ nào cũng đầy những nghịch lý vừa buồn cười, vừa rơi nước mắt!

2 nhận xét: