Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

CHIẾCSƠ-MI MÀUGHISÁNG



Học xong một lớp văn thư, cô chẳng biết xin việc ở đâu, đành ra cửa hàng trên đường Hai Bà Trưng đánh máy thuê. Anh Chánh văn phòng Tòa soạn ra cửa hàng thuê đánh văn bản, nhìn ngó cô bé đánh máy như múa trên bàn phím, thích quá! Lần đầu tiên anh thấy một người đánh máy không nhìn bàn phím, không nhìn màn hình. Anh tỉ tê rủ cô về làm việc. Vậy là cô thành nhân viên đánh máy cho tờ báo ấy. Anh quen cô từ đó.

Rồi cô theo học lớp kế toán. Tốt nghiệp lớp kế toán, cũng là lúc anh được giao phụ trách một dự án của Tờ báo. Anh rủ cô làm kế toán cho dự án. Hai anh em đi với nhau từ những ngày dự án bắt đầu. Hợp nhau, thân nhau lắm! Buổi trưa, cô thường rủ anh đi ăn cơm ở mấy quán bình dân ven đường. Cuối tháng cô thu tiền ăn của anh bằng cách trừ vào lương. Tháng đầu tiên, có lẽ là do bệnh nghề nghiệp của dân kế toán, cô đưa cho anh bản kê chi tiết tiền ăn. Anh gạt đi: “Thôi mà, hết bao nhiêu, em cứ trừ đi thôi!”. Tháng sau, cô bảo: “Phải đấy, em cứ trừ thôi nhé! Đàn ông không nên chi li quá, hỏng người đi!”.

Cô còn trẻ lắm. Cũng hay phải đàn đúm bè bạn. Trưa nào không đi ăn với anh, hôm thì mua gói xôi, hôm thì gọi cơm hộp, hôm thì cô phân công một ai đó dẫn anh đi ăn. Nói tóm lại, cô quan tâm đến anh và không muốn anh phải đơn độc đi đâu một mình. Có lần cô bảo: “Chiều anh tí thế thôi! Sau này em lấy chồng, cố mà tự lo nhé!”.

Lần ấy, gần đến sinh nhật anh, cô đi đâu về, đặt lên bàn anh một chiếc áo sơ-mi: “Em có món quà, tặng anh sinh nhật. Anh mặc nhé! Đừng có mà chê đấy! Sáng mai mặc luôn đi!”. Chiếc sơ-mi màu ghi sáng, vải sợi cotton, là sản phẩm của một hãng thời trang khá tiếng tăm trong nước. Anh thích lắm! Sơ-mi là món quà anh không bao giờ chán! Có lẽ cô cũng biết là như vậy! Ngày ấy, chiếc áo như thế là khá đắt tiền. Anh biết, nó đã ngốn của cô một phần tiền lương kha khá.

Ít ngày sau. Cuối giờ trưa hôm ấy, bước ra trước cửa cơ quan, anh chợt thấy cô ngồi trên xe máy ở nhà xe. Hình như cô đang ngần ngừ định làm một điều gì đó. Cô bảo anh: “Em định ra ngân hàng tí nhưng sợ muộn, ra đến nơi, họ lại nghỉ rồi. Thôi, em cứ đi đây! Anh chờ em về ăn cơm nhé!”.

Anh chờ cô, chờ mãi! Và đau đớn thay, bữa ăn trưa anh và cô đã hẹn nhau ấy đã chẳng bao giờ có nữa. Cô bị tai nạn và mất sau đó 2 ngày. Suốt 2 ngày anh và cả công ty ngồi trực bên cạnh cô trong bệnh viện, để rồi anh là người thua cuộc. Cô đã ra đi mãi mãi. Cô không tỉnh lại một lần nào nữa. Hai anh em anh chẳng nói được với nhau một lời nào và lời hẹn ước ăn cơm trưa cùng nhau, thật vô tình, lại là lời cuối cùng cô dặn dò lại với anh.

Thời gian qua đi. Nỗi đớn đau như bát nước nóng nguội dần. Anh nhớ chiếc sơ-mi cô mua tặng anh. Chiếc sơ-mi màu ghi sáng của cô là kỷ vật duy nhất anh có được sau thời gian dài hai anh em làm việc bên nhau. Chiếc áo đã theo anh nhiều năm, qua nhiều lần chuyển nhà. Và lần nào, khi có một chiếc tủ mới, nó cũng được anh đặt vào vị trí quen thuộc nhất, dễ nhìn nhất.

Nhiều năm đã qua. Thời trang của giới doanh nhân cũng thay đổi nhiều. Trong tủ quần áo của anh ngày càng có nhiều sơ-mi đẹp của các hãng thời trang danh tiếng như John Langford, Caven, Arrow, Ketten, Pie Cardin, Valentino Rudy, Weilli, Zeiden Stickers… nhưng không một chiếc sơ-mi nào có thể thay thế được chiếc sơ-mi màu ghi sáng mà cô đã tặng anh.

Năm nào cũng thế, khi cái lạnh của Mùa Đông sắp sửa qua đi, để tiết lập Xuân về với đất trời, anh lại mặc chiếc sơ-mi ấy, chiếc sơ-mi màu ghi sáng mà gần 10 năm trước, nó được cô dành dụm tiền lương còm cõi của mình để mua tặng anh. Và anh biết một điều chắc chắn rằng, sẽ chẳng có một hãng thời trang nào có thể có chiếc sơ-mi như thế, một chiếc sơ-mi lúc nào cũng chiếm chỗ quen thuộc và gần gũi nhất trong tủ quần áo của anh.




28 nhận xét:

  1. Một câu chuyện làm em xúc động và thấy đường đột quá. Đọc đến đoạn: "Anh chờ cô, chờ mãi...", thấy gai hết cả người, như thể mình trong cuộc, nước mắt có thể tuôn trào.

    Trả lờiXóa
  2. Mất một người bạn như mất một phần thân thể. Em thấm điều này lắm anh ơi. Hic...

    Trả lờiXóa
  3. Bác Thụy với bác VMC có kiểu kể chuyện giống nhau ghê.

    Chuyện này cảm động nhưng xảy ra ở Hàn Quốc hả bác?

    Trả lờiXóa
  4. Câu chuyện hay anh a. Có những người bạn khi mất đi làm cho mình nhớ hoài, nhưng cũng có những người bạn khi mất đi, mình chỉ thầm mong nếu thời gian quay trở lại mình sẽ chọn bạn mà chơi. Để không phải chặc lưỡi mà than rằng --> mình đã nhìn lầm...

    Trả lờiXóa
  5. MC3: Cám ơn em! Anh rất vui vì em đã thích đâu chuyện này. Đây là câu chuyện thật về cô Kế toán trưởng của Công ty anh. Cô ấy mất đã hơn 10 năm rồi. Khi mất, cô ấy chưa hề yêu ai! Cả công ty anh, người cũ hay người mới, năm nào cũng gặp nhau một lần vào ngày giỗ của cô ấy. Một câu chuyện thật buồn. Đúng không em?

    Trả lờiXóa
  6. Titi: Nhất là một người bạn thân, đúng không em?

    Trả lờiXóa
  7. Ivu: Anh vừa nói ở trên với bạn MC3. ây là câu chuyện thật về cô Kế toán trưởng của Công ty anh. Cô ấy mất đã hơn 10 năm rồi. Khi mất, cô ấy chưa hề yêu ai! Cả công ty anh, người cũ hay người mới, năm nào cũng gặp nhau một lần vào ngày giỗ của cô ấy. Sau khi bị tai nạn, bọn anh đưa cô ấy vào Sanh-Pôn. Cả Công ty thay nhau túc trực, nhưng k cứu được. Thật buồn, đúng không?

    Trả lờiXóa
  8. Lu: Em nói rất đúng! Nhưng đây là một người bạn, người bạn rất thân của anh em ạ!

    Trả lờiXóa
  9. anh THuy : Có những người bạn khi mất đi làm cho mình nhớ hoài <-- Cô bạn anh kể nằm ở vế tích cực này của em. Em chưa nghe anh kể những người bạn nằm ở vế tiêu cực --> nếu thời gian quay trở lại mình sẽ chọn bạn mà chơi. Để không phải chặc lưỡi mà than rằng: mình đã nhìn lầm...

    Trả lờiXóa
  10. Lu: Anh đây! Hóa ra là em đang ở trên mạng à? Hì hì! Bạn nằm ở phía tiêu cực cũng có em ạ, nhưng không lẽ mình lại nói ra. À, Lu, em cho anh YM của em, nếu online, anh sẽ gọi em!

    Trả lờiXóa
  11. Với em, bạn nào cũng là bạn, cũng tốt và đáng trân trọng. Bạn thân thì chia sẻ thêm được những điều thầm kín, riêng tư, bạn chưa thân thì ... từ từ sẽ thân ạ :-D

    Trả lờiXóa
  12. Lu: Cám ơn em! E thấy nick rafaelmendiola2008 thì add anh nhé!

    Trả lờiXóa
  13. Tiiti: Em nói rất là đúng chủ trương. Như Lãnh đạo ấy! Hì hì!

    Trả lờiXóa
  14. Anh Thụy: chuyện của anh về cốt có vẻ giống hàng ngàn chuyện khác, nhưng cách diễn tả của a (đúng là giọng văn có gần VMC)em thấy rất chân thật, khi đọc em biết ngay là chuyện thật từ chính cuộc sống của a.

    Trả lờiXóa
  15. Em lãnh đạo đời mình mừ. Anh cũng thế còn giề :-D

    Trả lờiXóa
  16. Titi: ngủ đi em, muộn rồi, mai còn dậy kiếm chiền chớ.

    Trả lờiXóa
  17. @MC3: vầng. Cám ơn anh đã nhắc nhở nghĩa vụ cao cả và thiêng liêng của mỗi chúng ta. Chụt chụt!

    Trả lờiXóa
  18. @MC3, Lvu: Tôi là người đầu tiên đọc entry này khi nó vừa post lên và không dám comment vì biết câu chuyện này. Các bạn đừng nhận xét rằng anh Thụy viết giống VMC. Anh Thụy là bậc đàn anh, VMC viết giống anh Thụy thì đúng hơn.

    Trả lờiXóa
  19. MC3 va Titi: Chit! Blog cua minh thanh cong vien de nguoi ta bay to tinh cam, hun nhau chun chut tu bao gio day nhi? Hic hic!

    Trả lờiXóa
  20. VMC: Dung la nguoi gioi that su bao gio cung khiem ton. That dang hoc hoi! Cam on em rat nhieu!

    Trả lờiXóa
  21. Em đọc entry này khi cũng chưa có một comment nào, mà không dám nói gì cho dù chẳng biết tường tận, bởi cái vị cay, chát, đắng và buồn của nó

    Trả lờiXóa
  22. Anh: Buồn, đúng không em? Rất buồn! Giờ thì anh và mọi người ở công ty đã nguôi ngoai phần nào. Thời gian đầu, buồn lắm! Có lúc không dám nhắc đến nữa. Ai cũng nhớ, nhưng ai cũng cố gắng không nhắc đến!

    Trả lờiXóa
  23. Một câu chuyện thật xúc động, nhưng xúc động nhất vẫn là tình cảm của anh và mọi người dành cho người đã ra đi. Chắc cô ấy sẽ rất vui...

    Trả lờiXóa
  24. Thắt lòng nha anh. Tết nhứt sắp tới rồi anh Thụy ơi! Kiếm cái gì vui vui kể cho mấy đứa em xa nhà nghe đỡ nhớ nhà đi anh. Em thấy mình thật may mắn khi vào blog và biết rất nhiều người tình cảm như anh, anh Phú,....

    Trả lờiXóa
  25. DHP: Nói thêm với em một chi tiết. Sau khi cô ấy mất, công ty anh quyên góp được một quỹ nho nhỏ. Mọi người dùng quỹ ấy gửi ngân hàng lấy lãi. Lãi ấy, hàng năm mọi người dùng để làm giỗ cho cô ấy. Nhiều thế hệ của Công ty anh đều đã đến làm giỗ và cũng giỗ cho cô ấy. Việc ấy vẫn đang tiếp tục mà!

    Trả lờiXóa
  26. Phung Tran: Sắp sửa có vài câu chuyện rất xúc động về Tết. Và là chuyện thật luôn. Hy vọng em sẽ vui!

    Trả lờiXóa
  27. Bài viết này của chú làm cháu nhớ chị quá.

    Trả lờiXóa