Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

TẢN MẠN ĐẦU NĂM



- Bên anh cũng Thứ Hai đi làm à? Vậy em bảo bạn em chuyển hồ sơ cho anh xem luôn nhé!
- Đúng rồi! Anh đi làm Thứ Hai. Em bảo bạn em chuyển cho anh đi. Mail nhé! Không cần phải đến tận ới đâu!
- Hôm nào thì bạn em đi làm được?
- Ơ, làm sao anh biết được. Anh phải nhận được hồ sơ đã. Xem xong, anh sẽ chuyển cho người phụ trách nhân sự của công ty. Sau khi có ý kiến của chị ấy, anh mới trả lời được em chứ!
- Vâng! À, anh ơi! Lương của bạn em là bao nhiêu hả anh?
- Anh chưa biết mặt bạn em, chưa có hồ sơ của bạn em, chính xác là chưa có bất cứ một thông tin nào về bạn em cả. Làm sao anh trả lời được lương bao nhiêu hả em? Anh phải gặp đã, phải trao đổi với bạn em, xem bạn em làm được cái gì, có kinh nghiệm như thế nào, đáp ứng được yêu cầu của công ty hay không đã chứ em!
- Vâng, cám ơn anh! Em hỏi thế vì nếu không có chỗ làm tốt, lương cao, bạn em sẽ đi học tiếp ở Đài Loan anh ạ!
- Bạn em mới ra trường à? Đã làm ở đâu chưa?
- Chưa anh ạ! Mới ra trường. Nhưng bạn em siêu lắm. Tiếng Trung nói như gió luôn.

- Anh ơi? Tăng lương cho tụi em đi chứ! Các công ty khác, người ta tăng lương ầm ầm. Mỗi năm lên một bậc. Mình chẳng thấy tăng lương gì cả!
- Mỗi năm một bậc hả em? Vậy nếu như cơ quan Nhà nước, làm đủ 35 năm về hưu, cũng tăng đủ 35 bậc lương hả?
- Nhưng mình có phải cơ quan Nhà nước đâu. Mình muốn tăng nhiêu thì tăng chứ! Tăng lương đi cho phấn khởi còn làm việc chứ!

- Đứa bạn em đang làm trợ lý truyền thông cho một hãng nước ngoài, đang rủ em về đấy làm. Chế độ của bên này tốt lắm. Được trang bị thẻ taxi, tết nó đi chơi với em mệt nghỉ luôn mà chỉ việc quẹt thẻ là xong, cuối tháng công ty trả tiền. Lương cao, lại được sếp tăng thêm 200 USD nữa. Mà hay nữa là được trang bị điện thoại di động. Lỡ đánh mất là công ty lại trang bị lại ngay. - Đi nước ngoài ầm ầm luôn!
- Em về đấy làm gì?
- Làm công việc của bạn em. Nó nghỉ để đi nước ngoài học.

- Anh à? Mấy năm vừa rồi mình vất vả quá rồi. Chống chọi mệt nghỉ mà chỉ đủ ăn. Năm nay, mình cố gắng làm phát hoành tráng nhé! Em muốn công ty mình tốt hơn, tốt hơn nữa cơ. Muốn có thêm vài chương trình, muốn doanh thu phải khá hơn. Cuối năm, mình làm con 4 bánh cho anh em đi công tác đỡ vất vả anh nhé!

Bốn mẩu đối thoại đầu năm, của bốn người ở các vị trí khác nhau, quyền lợi khác nhau. Câu chuyện nào cũng thiết thực và chân thành. Chỉ có điều làm anh ngạc nhiên nhất là câu chuyện cuối cùng. Nó được một người không giữ chức vụ gì, quyền lợi ít nhất và thuộc tầng lớp thấp cổ bé họng nhất trong công ty chủ động chia sẻ với anh, với mong muốn công ty vượt qua khó khăn, sắm sanh được tài sản cho mọi người cùng sử dụng, để làm việc tốt hơn trong năm mới.




51 nhận xét:

  1. Bên VN đi làm việc hay có vấn đề nhờ vã quen biết rồi đưa vào mà ko càn xem trình độ làm việc ra sao cả anh ha? bên này ko có chuyện đó đâu, anh chạy xem công ti nào cần nhận người, rồi nộp đơn chờ interview qua tay đến cả mấy managers mới lọt được vào như thi hoa hậu ấy. Vào làm rồi cũng chưa yên thân đâu nha, họ cho mình thời gian thử thách là bao nhiêu tháng đó, nếu ko chứng tỏ được mình có khả năng thì mình sẽ bị out --> layoff. Bên này làm việc ko nhờ cha mẹ đưa vào hay thần thế gì được cả anh ơi, mình ko đứng vững mình té chết ráng chịu. Người đề nghị chót hay đấy, em cũng thích thế, nên để ý tạo sự thoải mái cho nhân viên làm việc, thì họ mới hết mình với công ti với chủ được.

    Trả lờiXóa
  2. Ở cơ quan nhà nước là 3 năm mới lên lương 1 lần anh nhé. Trừ khi có thành tích xuất sắc hoặc sắp về hưu thì mới được lên trước thời hạn. Mừ mỗi lần lên đâu như chỉ được chút xíu, muối bỏ bể à :-(

    @Lu: mình thích cách tuyển người và đãi ngộ bên đó lắm. Có người nói nếu mình ở Mỹ, mình phải là tỉ phú từ lâu òi :-D

    Trả lờiXóa
  3. Lu: Em con tin là các công ty tư nhân ở Việt nam thường xuyên gặp bi kịch về vấn đề nhân sự không? Hầu hết người Việt chỉ coi công ty tư nhân là nơi lót đường cho họ trước khi xin vào một chỗ làm việc nào đấy mà: 1. Nhàn, không phải làm việc nặng nhọc; 2. Lương cao; 3. Nhiều bổng lộc và 4. Có thế thoải mái đi muộn về sớm. Em xem "Một tuần làm việc của cách cách" của VMC đi! Đại khái là cái nhân vật như thế hơi bị nhiều!

    Trả lờiXóa
  4. Titi: Cái này anh nói dài dòng một chút nhé! Thời bao cấp, hay bây giờ, ở một số cơ quan Nhà nước thường áp dụng chế độ lương cấp bậc. Có nghĩa là ra trường anh hưởng lương cấp bậc nào, qua thời gian tập sự, anh hưởng lương nào và bao nhiêu lâu, được xem xét để nâng lên mức lương nào...? Tinh thần là như thế!
    Bây giờ, sức lao động là hàng hóa. Khi gặp nhau, nhà tuyển dụng và người lao động định giá trị sức lao động, tự thỏa thuận với nhau mức lương (mà thức chất là giá mua bán hàng hóa sức lao động). Cái này thực ra là rất tốt và tương lai ở Việt nam sẽ là như vậy.
    Bi hài là ở chỗ nhiều bạn sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm chưa có, thực tiễn chưa có, chưa biết làm việc... nhưng lại được trang bị lý thuyết khá tốt. Các bạn này hay đặt yêu cầu buồn cười lắm! Mẩu chuyện trên cùng là chuyện có thật hoàn toàn, anh chép lại gần như nguyên văn cuộc đối thoại trên mạng của anh với một bạn (với tư cách là người giới thiệu). Chán!

    Trả lờiXóa
  5. Èo, anh Thụy dễ tính thế, đã nhận CV qua mail thì chớ, mà vẫn còn kiên nhẫn trả nhời sự mặc cả lương lậu của bạn ý qua trung gian :P. Chưa có tý kn nào đã đòi lương cao việc tốt ko thì dọa em đi du học đây :P. Du học thế về chưa chắc đã làm dc j cho đời :P
    Em biết mình ko có tư cách j chê bai bạn ấy nhưng về bản thân tự rút ra, mình đã có 2 năm đi làm khá vất vả đủ để biết mình húng, dốt như nào. Âu đó cũng là bài học cần thiết, hihi. Không có gì là dễ dàng cả. Trường học lớn nhất luôn là trường đời, còn tiếng Trung như gió thì cũng chỉ để đi mây về gió thui, lả lướt rùi ngã oạch khỏi mộng tưởng ngay :P

    Trả lờiXóa
  6. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  7. À còn về đoạn hội thoại thứ 3, nếu em có chuyển về cty mới thì về cơ bản là không nên nói quá nhiều về nó. Đã làm việc đâu mà biết như nào, mới chỉ nhìn vào những bổng lộc trước mắt thì khéo hố to. Mà chưa chắc mình đã làm nên cơm cháo j.
    Mà giả sử em là nv trong đoạn hội thoại, nếu em có cô bạn nào rủ thế chỗ cho cô ấy đi học thì có khi em cũng ko tin lắm. Chỗ làm ngon sao lại bỏ làm rì :P

    Trả lờiXóa
  8. @Lu: Dong nghiep cua chi thi lai ke la o My phai co ca nguoi quen gioi thieu (connection) thi moi xin duoc viec. Hay la moi nganh nghe tinh hinh lai khac nhi.

    Trả lờiXóa
  9. Anh Thuy co ve la mot sep dan chu nhi. Khong biet nhan vien cua anh ma doc duoc bai nay thi ho nghi gi nhi.

    Trả lờiXóa
  10. Em cũng đi làm thuê những mười hai năm mới ra làm chủ nên hoàn toàn chia sẻ với anh, em thấy nhiều bạn trẻ bây giờ hình như thực dụng hơn rất nhiều. Thực dụng đến đo đếm được.

    Trả lờiXóa
  11. Dứa: Em nói đúng, trường học lớn nhất luôn là trường đời. Anh đã làm ở Công ty này gần 15 năm nay. Những người đến, phấn đấu và trưởng thành được, anh quan sát và thật trùng hợp, họ đều là những người chưa bao giờ đòi hỏi quyền lợi gì, trước khi hỏi công việc ấy yêu cầu như thế nào, họ muốn biết chi tiết để xem xem họ có đáp ứng được yêu cầu ấy hay không?

    Trả lờiXóa
  12. Dứa: À quên, mẩu hội thoại thứ 3, anh nghe xong rất là buồn cười. Làm gì có ông chủ nào trang bị điện thoại di động cho tất cả nhân viên, và họ cứ đánh mất lại mua ngay cho cái mới. Ở Công ty anh, Trưởng phòng trở lên được trang bị điện thoại. Phải ký nhận vào biên bản giao nhận tài sản. Lỡ mà đánh mất thì Công ty họ bắt bồi thường ngay chứ còn lâu mới mua cho cái mới.
    Ừa, anh cũng đồng ý với em là nếu chỗ làm ấy tốt thế thì bỏ đi làm gì?
    Nhưng các bạn trẻ thì lại rất tin những câu chuyện như vậy đấy em ạ! Đôi khi, họ dùng nó để gây áp lực với Công ty đấy!

    Trả lờiXóa
  13. like2chat: Hôm họp cơ quan đầu năm (mùng 9 Tết) anh có phát biểu ở Công ty là đầu năm, anh nhận được 4 mẩu đối thoại của các bạn, sẽ post nguyên xi lên blog để mọi người đọc. Chắc các bạn đều đọc cả. Nhưng không thấy com gì! Hì!

    Trả lờiXóa
  14. DHP: Nhất trí hoàn toàn với em. Và xin bổ sung thêm, rất nhiều (nhưng may thay, không phải là tất cả) các bạn trẻ bây giờ không đủ kiên nhẫn, và nhất là ảo tưởng về khả năng của mình. Thế mới khổ!

    Trả lờiXóa
  15. Lu: Anh quên mất không nói chuyện này. Về cái đề nghị sau cùng ấy. Nó làm anh rất là cảm động. Cái đồng chí này đã làm ở Công ty gần 5 năm, chưa bao giờ thắc mắc đòi hỏi cái gì. Và rất ít nói. Thế mới hay chứ!

    Trả lờiXóa
  16. anh Thụy : bên này khi xin vào làm việc manager họ ko tin mấy vào resume anh nộp đâu. Anh có tin là khi ra thông báo tuyển người, đám jobshop đưa một lô một lốc resume thì người tuyển họ chỉ cầm đọc lướt sơ qua thôi, họ chỉ tin khi thử trình độ thật sự của mình thôi anh a. Ngay cả bản thân em khi nhận người về team để training em ko tin những gì họ khai đâu, em thử tay nghề của họ bằng cách cho họ làm thử nghiệm trước, là em biết ngay kinh nghiệm của họ tới level nào liền. Uhm, em thích người có quyền hành thông cảm và chăm lo cho điều kiện làm việc của nhân viên. Ai đi làm cũng mệt cả chỉ vì cần tiền mới phải bươn chãi thôi, tạo điều kiện tốt thì mình sẽ giử được người và họ sẽ trung thành.

    @ like to chat : bên cánh kỹ thuật tụi em ra trường thì phải rải resume, và lên mấy trang web xem công ti nào open thì nhào vào xin việc thôi chị ơi. Có nhiều đứa bạn chạy việc cũng tội lắm vì khi interview kém ăn nói nên bị rớt đài. Mà được nhận vào làm thì phải làm cho ra trò ko dựa hơi ai được đâu. Nếu sau 1 năm mình ko nên thân thì dễ bị layoff lắm. Cho dù có người quen đưa vào thì cũng tự lo lấy thân thôi, vì bên trong cũng có nhiều phe cánh cạnh tranh với nhau mà. Bởi thế nên em nào khôn thì nên vừa học vừa làm, để khi tốt nghiệp ko phải bị stress. Qua 1 năm tốt nghiệp mà ko có job thì cái bằng cũng tiêu luôn.

    Trả lờiXóa
  17. Nhân viên cả công ty ai cũng như cô thứ tư này thì tốt, bác nhỉ?

    Trả lờiXóa
  18. Lu: Đúng là phải qua phỏng vấn, qua thử việc. Cái resume thực sự là rất ít ý nghĩa. Anh rất hoan nghênh chia sẻ của em: Tạo điều kiện tốt thì mình sẽ giữ được người và họ sẽ trung thành. Em tin anh đi, ở Công ty tư nhân nếu có một người trung thành với mình, tận tụy với công việc thì mình cảm động lắm!

    Trả lờiXóa
  19. VMC: Nếu em nhìn thấy cô thứ tư này, thì em sẽ hơi bị ngạc nhiên đấy.

    Trả lờiXóa
  20. Em hong bit bên anh làm việc thế nào. Em chỉ bit rằng ĐÀi em thường mua ý tưởng của nước ngoài với giá cắt cổ, nhưng lại thuổng ý tưởng của nhân viên không một đồng xu khuyến khích. Vì thế, những người phải học, phải đọc rất nhiều mới có thể đóng góp ý tưởng cho cơ quan thì lại thu nhập thấp hơn những kẻ giỏi luồn lách, láu cá láu tôm hoặc tệ hơn là ăn trộm ý tưởng của đồng nghiệp.
    Nhân viên khiêm tốn, trung thành thì đâu cũng cần nhưng bên anh thử không có những người dám làm dám chịu (kể cả dám chịu chơi nữa) xem?

    Trả lờiXóa
  21. @ ThuyDamMinh:
    Công ty mà có nhiều người như cô thứ tư thì lo gì mà không phát triển, phải không anh?
    @ Lu:
    Mỹ, Đức và Israel là 3 quốc gia bậc thầy thế giới về chuyện này rồi mà. Bạn anh nói ở Hàn Quốc, người ta cũng áp dụng hình thức tuyển dụng và quản lý lao động của Mỹ.
    @ TiTi:
    Vụ bên VTV anh nghĩ là em nói đúng, người trong nhà nói thì khó mà sai được.
    @ All:
    Có lẽ Việt Nam chỉ có thể phát triển thực sự, khi mà người lao động và chủ sở hữu lao động làm việc với tinh thần và môi trường công nghiệp như Mỹ, Nhật, Đức, Israel, Hàn Quốc, Singapore...

    Trả lờiXóa
  22. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  23. @HN: không chỉ VTV, ở VN chưa có ý thức tôn trọng lao động trí tuệ. Ông cụ nhà em được biết đến nhờ tác phẩm âm nhạc, nhưng thu nhập từ âm nhạc của ông rất kém Hic...
    Biết thế nên em không trông mong gì ở nhà ĐÀi, em phải tự đi tìm nguồn thu khác cho mình để nuôi con đấy .

    Trả lờiXóa
  24. Titi: Ối giời đất ơi! Em làm anh buồn cười quá! "...thường mua ý tưởng của nước ngoài với giá cắt cổ, nhưng lại thuổng ý tưởng của nhân viên không một đồng xu khuyến khích. Vì thế, những người phải học, phải đọc rất nhiều mới có thể đóng góp ý tưởng cho cơ quan thì lại thu nhập thấp hơn những kẻ giỏi luồn lách, láu cá láu tôm hoặc tệ hơn là ăn trộm ý tưởng của đồng nghiệp". Anh đọc xong đoạn này của em, cười gần chết. Phải ra ngoài phòng đọc cho mọi người cùng nghe nữa đây này.
    Em nói đúng: Công ty nào cũng cần, cũng phải có, và chỉ đứng vững trên đôi vai của những người dám làm, dám chịu (đương nhiên là bao gồm cả chịu chơi rồi!)
    À, anh chia sẻ với em là những người viết nhạc ở Việt Nam hầu hết là có thu nhập thấp lắm! Hic

    Trả lờiXóa
  25. Titi: À, anh quên k nói chuyện này. Dài dòng một chút. Về thu nhập từ âm nhạc.
    Trên Thúy Nga Paris, có đoạn người ta nói nhạc phẩm Thành Phố Buồn của Lam Phương. Lam Phương là nhạc sĩ, làm việc tại Đài phát thanh chế độ cũ. Ông cùng với một Đoàn ca múa nhạc lên Đà Lạt biểu diễn. Vào một buổi chiều, cảm hứng từ màn sướng khói, cái u buồn và bảng lảng của thành phố mộng mơ, Lam Phương viết Thành Phố Buồn.
    Về Sài gòn, ông thử cho phát trên Đài phát thanh, thấy tín hiệu có vẻ tốt, Lam Phương cho in thành bản nhạc để bán lẻ. Giá bán lẻ 4,5 đồng 1 bản. Tổng Đại lý thu 20% là 0,9 đồng, còn 3,4 đồng. Đại lý bán lẻ thu 15% là 0,51 đồng. Lam Phương hưởng 2,89 đồng. Lần in đầu tiên là 500 ngàn bản. Ba tháng sau bán hết. Hồi ấy Lam Phương thu gần 1,5 triệu đồng. Một khoản tiền cực lớn thời bấy giờ.
    Để so sánh, người ta có ví dụ thế này: Xe Honda 67 ngày ấy bán 28 ngàn đồng. Lương của Tổng Giám đốc lớn hồi đó 50 ngàn 1 năm. Nhà cửa giá bao nhiêu thì anh k thấy nói. Nhưng từ đó, em suy ra bác Lam Phương có giàu không nhé! Hi

    Trả lờiXóa
  26. HwoangNguyen: Tất nhiên rồi! Hy vọng có ngày em sẽ gặp cô ấy nhé!
    Anh đồng ý với em là Việt Nam chỉ phát triển thực sự khi chủ sở hữu và người lao động làm việc với nhau trên tinh thần và môi trường công nghiệp hiện đại như một số nước. Nhưng bây giờ thì khó quá! Hic

    Trả lờiXóa
  27. Anh Thụy ơi, về trường hợp thứ 3, E lại có ý kiến khác. E ko nghĩ nhân viên của A có ý định chuyển đi đâu. Vì nếu chuyển đi, cô ấy sẽ lẳng lặng mà đi chứ chẳng kể chuyện ấy ra làm gì cả. Hoặc có thể sau khi chuyển đi, cô ấy sẽ trực tiếp khoe khoang với A những điều tốt đẹp ở công ty mới chứ chẳng cần phải “con bạn E nó bảo thế” đâu. Đấy là tâm lý chung mà. Chắc A cũng gặp ko ít những trường hợp như thế rùi, phải ko?

    Còn cô ta kể cho A để gây áp lực cho sếp á? Đấy cũng có thể là một lý do. Nhưng cũng có thể cô ta chỉ muốn nói rằng ngoài kia có rất nhiều cơ hội nhưng cô ta vẫn tâm huyết ở đây cùng làm việc với cty.

    Và cũng có thể cô ấy chỉ muốn tâm sự với A trong 1 lúc vui vẻ hay bồng bột nào đó.

    Anh à, nhìn quanh công ty, E thấy toàn những người tận tụy và yêu lao động. A viết như thế, biết đâu sẽ có người buồn, nhất là với những người coi công ty như gia đình mình. Coi anh như người anh cả thân yêu để họ có thể tâm sự những ước mơ, khao khát, và thậm chí cả những điều ngu ngốc nữa??

    Trả lờiXóa
  28. anh Thuy : bên Mỹ, ca sĩ, nhạc sĩ, hay bất cứ nghành nghề nào có tài thực sự thì sẽ dễ vươn lên thôi anh Thụy à.
    Nhưng...đối với Mỹ thiên đường và địa ngục cũng chính là nó. Ảo tưởng bản thân quá cao nếu sang Mỹ sẽ rớt xuống địa ngục, vì ở Mỹ sự cạnh tranh nó khắc nghiệt lắm.
    Đã có nhiều người đang thành công ở VN khi sang Mỹ thì phải chua chát công nhận rằng mình đã lỗi thời.
    Nói túm lại, muốn thành công ở Mỹ thì đừng bao giờ mang ảo tưởng mình là "tất cả"...vì người tài ở Mỹ đầy như lá rụng mùa thu ấy, và vấn đề tre già măng mọc nó càng khắc nghiệt hơn bên VN. Ai muốn sang Mỹ sống và thành công em xin cho những lời góp ý này --> tỉnh táo, khiêm tốn học hỏi và đừng mắc bệnh hoang tưởng.

    Trả lờiXóa
  29. Huyền Nga: Điều em nói rất là tốt. Anh chỉ kể một câu chuyện để mọi người biết và hiểu rằng ở công ty tư nhân ở Việt Nam, người ta phải chống chọi với muôn vàn khó khăn. Và cái khó khăn nhất là vấn đề nhân sự.
    Những thông tin nhiễu, những đòn câu người, những vụ mồi chài luôn len lỏi vào từng ngõ ngách của các công ty. Nó đánh lừa các công ty đã đành, mà còn đánh lừa cả chính người lao động nữa.

    Trả lờiXóa
  30. Lu: Có lẽ Mỹ với Việt Nam, cũng giống như vùng nông thôn và đô thị ở Việt Nam. Anh muốn ra thành phố sống và thành đạt, anh phải chịu vô vàn khắc nghiệt. Vì ở thành phố, nhiều cao thủ võ lâm mà. Mỹ cũng thế thôi, nơi ấy nhân tài nhiều hằng hà sa số. Anh phải cực giỏi, và thêm nữa là phải cực may mắn! Đúng không em?

    Trả lờiXóa
  31. anh Thụy : yes sir, em quên thêm vào câu "may mắn" vì điều gì cũng cần thiên thời địa lợi cả.

    hà...lý do em thích 8 với đàn ông và đặc biệt là những người đã thành đạt là ở điểm này đây --> họ đã trải qua khắc nghiệt của thử thách để có được sự thành công nên...họ rất biết người biết ta, và đặc biệt có cái đầu luôn luôn tỉnh táo và thực tế. Đây là điều em cần học hỏi chứ tính em thì thực tế lắm, em không thích nghe những câu trên mây.

    Trả lờiXóa
  32. Lu: Em nói đúng: Người thành đạt được khen cũng chưa chắc đã vui, mà bị chê cũng chưa chắc đã buồn. Họ chỉ buồn khi bản thân họ không làm được một việc mà chính họ mong muốn mà thôi.

    Trả lờiXóa
  33. Chị LU: Hi chị, E rất thích đọc blog và những comt của chị. Chị có cá tính, tài giỏi và đang sống ở 1 nơi mà những người như bọn E đều mơ ước. Đối với thế hệ bọn E, nước Mỹ là ước mơ ko phải vì nó "hoành tráng", "hào nhoáng" như trong phim ảnh, mà vì ở đó, như chị nói, trí tuệ và sức lao động thực sự được trân trọng.
    Với thế hệ trẻ như bọn E bây giờ, những người ra trường thường tự tìm việc làm tại các công ty tư nhân, công ty nước ngoài thì lời góp của chị càng tác dụng. Lời góp ý đó ko chỉ áp dụng cho ở bên Mỹ thôi đâu.
    Tỉnh táo, khiêm tốn và ko mắc bệnh hoang tưởng – đấy là điều nên làm cho dù mình có ở đâu hay làm gì, phải ko chị?
    Nghe những lời khuyên sắc sảo của chị, dù chưa được gặp chị nhưng E tin chị là người rất thành công, à không phải nói là cực thành đạt trên đất Mỹ, phải ko chị?
    Cảm ơn những comt thật hay của chị nha!

    Trả lờiXóa
  34. Huyen Nga: Có người lấy blog của tôi làm diễn đàn mà không trả tiền lệ phí đây này! Hic

    Trả lờiXóa
  35. Lần đầu thăm viến nhà anh và đọc được bài này nên em xin chia sẻ những gì em biết với mọi người. Em qua Mỹ lúc 11 tuổi nên em không biết cách làm việc ở VN và đi xin việc như thế nào. Nhưng ở Mỹ là như vầy. Em đi làm ở Mỹ được hơn 10 năm nay. Lúc mới ra trường đi làm cho chính phủ được 1 năm nhưng trướt đó thì đã làm intern vài năm. Sau đó làm cho công ty tư nhân cho đến nay.

    Cho dù mình có quen biết với người làm cho chính phủ hay tư nhân thì đều phải gởi resume và cover letter, mình không thể nói sơ sơ về lý lịch mình mà được nhận liền. Sau đó phải vào interview. Nhiều khi phải interview 2-3 lần mới được biết là được nhận hay không. Nếu có quen biết thì cái process vẫn như vậy nhưng có thể sẽ có cơ hội cao hơn các candidate khác.

    Mình đã làm cho 1 công ty kia về sourcing, khi họ mướn analyst thì phải mất tới 1 ngày interview vì họ phải làm một cái business case sau đó phải trình bài trước 4-5 người managers.

    Công ty mình đang làm hiện tại có 3 cách mướn người khác nhau. Một là tìm candidate từ các recruiting agencies, hai là qua người giới thiệu, còn ba từ các candidate tự nộp đơn xin việc.

    Trả lờiXóa
  36. Vầng, anh lấy vị dụ hay lắm. Em nghĩ chắc anh cũng đã nhận ra và sử dụng người tài của công ty mình chứ không chụp mũ cho là họ đòi hỏi. Còn gì chán hơn là cơ quan mình chẳng có nổi một trụ lực hả anh.

    Tám thêm về sở hữu trí tuệ. Em bá cáo với anh là bạn em đã đăng ký với cục bản quyền cái mà em gửi anh hôm nọ. Nó bảo rằng "mày đóng góp không công quá nhiều òi. Giờ cấm có chủ quan nữa đấy"
    ANh thấy nó có tốt bụng không? Hay là nó ảo tưởng về em nhỉ? :-P

    Trả lờiXóa
  37. Tran: Cám ơn bạn đã đọc blog của mình. Ở Việt Nam thì hiện tại chưa được như thế. Cách tuyển người, sử dụng người còn thiếu chuyên nghiệp và tùy tiện lắm.
    Ở khu vực Nhà nước, bây giờ đã có thi tuyển công chức, nhưng có vẻ nặng về hình thức, bằng cấp mà thiếu cái thực chất, tức là năng lực thực sự ấy. Bạn có xem báo Việt Nam viết về tiêu cực trong vụ tuyển người ở Quảng Bình, Bắc Ninh, Nghệ An trong thời gian qua thì biết.
    Ở khu vực tư nhân thì cả chủ lẫn người làm thuê đều chưa ổn. Tuyển dụng và cho thôi việc (nhất là cho thôi việc) còn tùy tiện và nói thật là thiếu tôn trọng Luật Lao động lắm.
    Ôi ôi! Nói về vấn đề này thì rất là dài. Mệt phết đấy bạn ạ! Mình đã làm ở công ty tư nhân được gần 15 năm nay rồi, kể cả ngày cũng không hết chuyện mất!

    Trả lờiXóa
  38. Titi: Người tài, có năng lực em ạ, họ thường hay có một cái tật gì đó, một cá tính gì đó, mình phải chịu đựng được cái đó thì mới làm việc với họ được. Nhưng làm việc với họ hay lắm. Rất thú vị ấy. Và hiệu quả nữa.
    Công ty anh có một cô này rất là "ghê". Đi làm thì toàn đi muộn. Trong giờ thì cứ đi liên tục, nhiều khi chẳng ai biết đi đâu. Hỏi thì gắt um lên. Nhưng cả công ty ai cũng thích. Thế mới lạ! Gấu lắm em ạ!
    Cô ấy làm sales và tài trợ. Rất hiệu quả1 Mãi rồi người phụ trách nhân sự của công ty mới thỏa thuận được thế này: OK hiệu quả là chính! Vậy thì tháng nào doanh số đạt, tất cả các ngày đi muộn, về sớm, đi không báo cáo... cho qua hết. Tháng nào không đạt, phạt cho đủ theo quy định.
    Cô ấy OK! Và bây giờ, cả bộ phận sales và tài trợ ở công ty anh đều làm việc theo chính sách ấy. Hiệu quả là chính mà!
    Về cái bản quyền ấy, anh rất là ủng hộ. Tất cả các chương trình của công ty anh đều được đăng ký bản quyền đấy. Trong proposal mà anh gửi, bao giờ anh cũng ghi rõ là đăng đăng ký bản quyền theo quyết định gì, số quyết định của Cục Bản quyền tác giả đấy em ạ! Em cũng nên làm như thế!
    Anh có quen một anh bạn chụp ảnh. Anh ấy còn ghi luôn phí sử dụng nữa cơ. Ví dụ, bạn nào sử dụng để minh họa trên báo, tạp chí... phí 200 ngàn VND. Bạn nào sử dụng hẳn (tức là lấy luôn và không cho ai dùng nữa, cái này thường hay dùng để làm lịch hàng năm) thì phí 1,2 triệu VND. Ví dụ thế em ạ! Hay đấy chứ!

    Trả lờiXóa
  39. Em thì em nghĩ thế này:Đi làm vì tiền thật là không ổn. Nhưng nếu đi làm không phải để kiếm tiền thì còn tệ hơn. Có một cô bé, học nước ngoài về đến công ty thử việc. Cô thường xuyên trong trạng thái trầm lặng, ít giao lưu tiếp xúc với mọi người. Trong công việc, cô cũng chưa có gì để khẳng định khả năng của bản thân - một người "Tây học". Thường xuyên đi muộn, nghỉ làm ...Nghe nói gia đình cô rất giàu, cô không có nhu cầu đi làm kiếm tiền! Và liệu có phải vì thế mà cô không thiết tha với công việc???

    Trả lờiXóa
  40. Anh thụy : anh nói câu có tật có tài này thì qua Mỹ làm boss được rồi đó. Bên Mỹ đi làm đa số người ta quan trọng đúng giờ đúng giấc, nhưng có những trường hợp cá biệt rất đáng chê trách. Có những nhân viên không bao giờ tôn trọng chuyện trình diện xếp đúng giờ gì cả, ngủ cho bảnh mắt rồi họ mới chịu bò vào hảng. Em rất là bực những nhân viên vô kỹ luật và ba gai như vầy. Đi làm mà không biết gì cả, ỹ mình giải quyết công việc nhanh hơn người khác nên cứ chanh chảnh thế. Đã vậy boss cũng ko chịu góp ý la mắng gì cả. Em ghét mấy người như thế này lắm à, bực lắm. Nhưng ko sao nói được vì...em cũng là một trong những đứa chảnh như thế...he he =))

    Trả lờiXóa
  41. Huyền Nga : ặc, chị Lu ko có được như Nga nghĩ đâu, chị Lu nghe thầy cô trong trường nói sao thì chị Lu lặp lại y chang thôi cho có khí thế mà.

    Trả lờiXóa
  42. HwoangNguyen chưa đi làm cho ai, chỉ là mấy anh em bạn tự gom nhau lại cùng nhau làm thôi, chẳng to tát gì, nhỏ tí xíu à, nhưng quý nhau cái tình và trách nhiệm trong cuộc sống, trong công việc. Có nhận mấy em vào làm, cũng có người thế này thế kia, làm IT Outsource nên áp dụng quản lý lao động kỹ càng lắm, đủ cả làm theo giờ hành chính, làm tự do, thưởng phạt linh động, linh hoạt đủ cả nhưng không thể hoàn hảo được.

    Năm 2009 gặp khó khăn, đành tìm việc làm cho anh em, vốn chất xám là chủ yếu, nợ nần tự HwoangNguyen và các bạn trang trải, đến giờ cũng đã xong. Lại làm lại từ đầu, mặc dù chưa biết làm thế nào, khó khăn nhưng bạn bè thì luôn sẵn sàng sống chết bên nhau. Vậy là hạnh phúc rồi.
    Quả này chắc ra HN là đệ tử cho nó nhẹ gánh.

    Trả lờiXóa
  43. @Nadia: hãy giúp cô ấy hòa nhập thay vì đứng im, xa lánh ròi chê bai :-)

    Trả lờiXóa
  44. Nadia: Nhất trí với em hoàn toàn. Đi làm mà không phải để kiếm tiền thì thật là tệ. Một người bạn anh nói rằng, chỗ làm việc, đôi khi trở thành món trang sức phù phiếm cho một số người quen ăn không ngồi rồi. Hì, nghe hơi nặng nề nhỉ!

    Trả lờiXóa
  45. Lu: Hà hà, mình chảnh mà còn đi chê người ta đó hả. Em ạ, thực ra thì những người có tài, họ hay có vài nguyên tắc rất chi là lạ đời. Mình nên nghĩ cách chấp nhận và chinh phục họ hơn là đối đầu em ạ!

    Trả lờiXóa
  46. HwoangNguyen: Hóa ra là em vất vả thế hả? Nhưng nợ nần đã trả xong, khó khăn đã đi qua rồi, cố gắng nên là thành công chứ em!

    Trả lờiXóa
  47. Chị Titi: "hãy giúp cô ấy hòa nhập thay vì đứng im, xa lánh ròi chê bai" -> đúng rồi chị ạ. E cũng có 1 cô đồng nghiệp như thế, nhờ comt tích cực của chị mà E đã biết phải làm gì với cô ấy! Cảm ơn chị nha! E mong được gặp chị!

    Trả lờiXóa
  48. Theo mình nghĩ nếu đi làm không phải để kiếm tiền vậy nên đi tìm các công việc làm nghĩa công nào thích để giúp đỡ cho các người khác cũng là một đều tốt để lên resume.

    Trả lờiXóa
  49. Tran: Rất chính xác! Nếu đi làm chỉ vì tiền thì thật là tệ, nhưng nếu đi làm không vì mục đích kiếm tiền thì còn tệ hơn rất nhiều. Bạn Nadia đã nói ở trên rồi. Vì thế, nếu không cần kiếm tiền thì nên đi làm tình nguyện viên cho một tổ chức nào đó thì tốt hơn, có ích hơn.

    Trả lờiXóa
  50. @Huyền Nga: Oài, có gì đâu em. CHị cũng học được từ sư phụ chị thôi. Ông nói: Trong một tập thể chung, thể nào cũng có người có vấn đề. Cùng là cảnh đồng nghiệp thì nên gần gũi, sẻ chia. Nếu ta là sếp thì nên quan tâm tìm hiểu lí do để động viên kịp thời bạn ấy. Có thể không mãi làm chung, nhưng chúng ta mãi mãi giữ được thiện chí trong lòng nhau lắm chứ :-)

    Trả lờiXóa
  51. Titi và Huyền Nga: Ối giời đất ơi! Trả phí forum cho anh đi chứ!

    Trả lờiXóa