Từ khi nào thì anh không còn nhớ chính xác nữa, nhưng có lẽ đó là vào năm anh 9 tuổi. Bố mẹ bắt đầu sống ly thân. Ông bà quyết định không chia tay nhau. Có lẽ vì cả 2 đều là giảng viên có uy tín của một trường đại học danh tiếng. Họ sợ ly hôn sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của mình trước sinh viên, trước đồng nghiệp và có thể là cả dư luận nữa.
Từ bấy, ngôi nhà 4 tầng được phân chia rõ ràng theo một cung cách thật lạ. Không ai nói với ai câu nào. Tất cả đều là tự hiểu. Bố ở tầng 3, mẹ và anh mỗi người một phòng ở tầng 2. Tầng 1 để xe, bếp và tiếp khách. Tầng 4 chẳng ai ở, nó được dùng để làm nhà kho, phòng thờ và nhà quê có ai ra thì ở tạm vài ngày.
Cơm mẹ vẫn nấu chung cho cả bố con anh. Bữa ăn bố mẹ không bao giờ nói với nhau nửa lời. Nhưng cả 2 người vẫn nói chuyện với anh. Cần gì, nộp tiền ăn thế nào? Về quê giỗ chạp ra sao? Và hàng tỉ những chuyện phát sinh trong đời sống hàng ngày, cần gì, bố mẹ cứ nói qua anh là xong. Nói tóm lại, anh là cái cầu trung chuyển mọi thông điệp, mọi buồn vui, còn bản thân bố mẹ thì lạnh như băng.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn được 15 năm. Trong 15 năm đó, anh lớn lên, vào đại học, tốt nghiệp, ra trường, rồi vào làm việc ở một công ty điện tử. Khi đã thành người lớn, đã hiểu biết nhiều các vấn đề của xã hội và gia đình, cũng đã vài lần anh thử hòa giải giữa bố mẹ, từ năn nỉ đến thuyết phục, từ hờn dỗi đến tức giận nhưng không bao giờ nhận được một tín hiệu tích cực nào, dù là nhỏ nhất, từ phía 2 người.
Rồi anh có bạn gái. Yêu nhau được gần 2 năm thì cưới. Điều hy vọng nhất của anh là khi anh lấy vợ, vì phải lo toan cho đám cưới của con trai, bố mẹ sẽ phải ngồi lại với nhau, sẽ phải nói chuyện với nhau. Nhưng thêm một lần nữa, anh đã lầm. Bố anh hồ hởi bàn việc cưới xin với anh. Mẹ anh cũng thế. Nhưng cả 2 người thì không hề. Anh bất lực và kết luận là sẽ phải chấp nhận suốt cuộc đời này một cuộc sống gia đình như thế!
Nhưng vợ anh thì không!
Khi còn yêu anh, chị đã biết hoàn cảnh của bố mẹ anh. Lúc về làm dâu, chị lại càng hiểu và thực sự lạ lùng là làm sao người ta lại có thể lạnh lùng như thế trong ngần ấy năm. Vốn là người mau miệng, cởi mở và dễ gần, chị thấy thật khó chấp nhận một thái độ sống không giống ai như thế của bố mẹ chồng.
Sau gần nửa năm để ý và tìm hiểu, chị quyết tâm phá bằng được cái cuộc chiến tranh lạnh, cách nói của chị mỗi khi đề cập đến cuộc sống của bố mẹ chồng, để gia đình trở lại bình thường. Và chị nghĩ ra một chiêu. Để thực hiện nó, chị bí mật tuyệt đối, ngay cả với chồng mình.
Buổi tối hôm ấy, phòng ông bố chồng có tiễng gõ cửa. Giật mình, ông ra mở và tròn mắt khi thấy cô con dâu tự tin, tươi cười và đầy thiện cảm đang đứng trươc mặt.
- Con muốn nói chuyện với bố!
- Con vào đi! Chồng con đâu?
- Chồng con ở dưới nhà. Không bố ạ, chỉ mình con muốn nói chuyện với bố thôi!
- Có chuyện gì, con nói đi!
- Con muốn nói chuyện bố và mẹ ấy bố ạ! Bố…
- Thôi! Ông bố chồng ngắt lời chị. Nếu nói chuyện ấy thì con đi xuống đi, bố không muốn nói đâu. Chồng con không nói gì với con về chuyện này à?
- Có bố ạ! Nhưng con không muốn nói chuyện với bố với tư cách là con dâu của bố. Con chỉ muốn nói với bố với tư cách là một người phụ nữ thôi bố ạ! Và bố không từ chối một người phụ nữ như con, đúng khôg bố?
Ông bố chồng gần như há hốc mồm. Ông không ngờ lại phải đối mặt với một đứa con dâu tinh quái đến thế. Ngồi phịch xuống giường, ông bảo chị:
- Vậy con nói đi!
- Con không biết chuyện của bố mẹ, chồng con cũng không biết. Nhưng con chỉ muốn nói một câu thôi bố ạ! Đó là bố là đàn ông, mà đàn ông thì lúc nào cũng là người có lỗi trong mọi chuyện tranh chấp với phụ nữ, đúng không bố! Thôi, con xuống phòng đây. Chủ nhật này, chúng con sẽ mời bố đi ăn ở một nhà hàng mà lần đầu tiên khi yêu nhau, chúng con đã ăn ở đấy. Bố nhớ thế nhé!
Buổi tối hôm sau, ở phòng bà mẹ chồng, một cuộc nói chuyện tương tự, hoàn cảnh gần như tương tự cũng đã được diễn ra.
- Con đừng nói về chuyện ấy. Đã lâu rồi con ạ! Nói là mẹ lại buồn, lại đau khổ, lại bực mình đấy con ạ! Thật sự là mẹ chỉ vì chồng con, nếu không mẹ đã…!
- Mẹ, con biết, nhưng con chỉ muốn nói chuyện với mẹ với tinh thần mẹ con mình là hai người phụ nữ thôi mẹ ạ! Con nghĩ là mẹ không phản đối, đúng không mẹ?
- Con nói đi, nhưng nhớ là mẹ không thích nghe đâu!
- Con đọc truyện thấy các cụ ngày xưa có câu “phúc đức tại mẫu”. Mẹ con mình là đàn bà mẹ ạ! Đàn ông người ta có hư hỏng đến mấy, có tội lỗi đến mấy thì cũng không làm hỏng cả gia đình. Lỗi lầm của đàn ông thì đáng kể gì hả mẹ. Thôi, con về phòng con đây. Mẹ tha lỗi cho con đã nói thế mẹ nhé! Chủ nhật này, chúng con mời mẹ đi ăn ở một nhà hàng mà lần đầu tiên khi yêu nhau, chúng con đã ăn ở đấy. Nhà mình không nấu cơm nữa mẹ nhé!
Lần đầu tiên sau gần 18 năm, cái gia đình nhỏ bé ấy mới ngồi lại với nhau trong một không khí đầm ấm và thân tình. Dù không giấu nổi vể gượng gạo còn trên nét mặt và cả giọng nói, song bố mẹ anh đã bắt đầu nói chuyện với nhau. Còn chị, chị bắt đầu bằng một câu nói, như không hề nhớ gì về 2 buổi tối hôm trước ở phòng bố, mẹ chồng: “Con vừa nói chuyện với chồng con. Sang năm, chúng con muốn có con. Và con muốn bố mẹ hãy nghĩ có cháu một cái tên thật đẹp!”.
Nhà này có phúc to có được con dâu khôn khéo.
Trả lờiXóaCòn đoạn cuối không anh?em thi khong giỏi chuyện đoán đoạn kết.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaĐàn ông người ta có hư hỏng đến mấy, có tội lỗi đến mấy thì cũng không làm hỏng cả gia đình. Lỗi lầm của đàn ông thì đáng kể gì hả mẹ?-Thật lòng hay chỉ...
Trả lờiXóa15 năm như thế ? Quá khủng khiếp ! Công nhận nàng dâu được quá anh nhỉ ?
Trả lờiXóaNếu ông bố và bà mẹ không dứt khoát tách riêng thì làm gì có chiến tranh lạnh? Xin đừng cố hàn gắn những gì đã gãy lại với nhau, có thành thì vẫn không dùng được như ý vì làm đâu còn nguyên vẹn. Hãy giữ những hình ảnh đẹp bằng cách dứt khoát, tách riêng. Sự gì mà cố theo kiểu gượng ép tất không thể đẹp. Cố chịu đựng sau va chạm chỉ làm tổn thương cho hai người. Nhìn nhau thêm tệ. Bởi nếu không tệ thì đã tự tái hợp rồi. Mà lạ thật, hai người không tự quyết định, hoặc hàn gắn, hoặc dứt khoát... cứ thụ động, phải có người khác tác động thì mới đi đến quyết định. Ôi, hạnh phúc cá nhân mà phải dùng đến lời khuyên của người khác là thôi rồi. Ta chẳng còn là ta nữa. Duy trì tình cảm đã đổ vỡ vì con? Thế hỏi người con ấy khi thấy tình trạng chiến tranh lạnh của bố mẹ, cậu ấy có vui không? Sĩ diện vậy là tiêu rồi. Trí thức này lạ quá, quyền được tự do hạnh phúc cơ bản nhất của chính bản thân mình mà không xác định được thì mang danh trí thức hơi bị phí.
Trả lờiXóa***Cô con dâu thật ra rất là vô ý. Cô ấy chỉ tốt vì có thiện chí, nhưng nếu chịu tìm hiểu vì sao hai nhân vật chính chọn hoàn cảnh sống như vậy thì cô ta không nên gượng ép họ hòa hợp với nhau. Chính ông bố xua tay không muốn nói đến vợ mình thì bây giờ ông bố có chịu ngồi chung, chịu họp mặt chung cũng chỉ vì muốn làm con dâu đỡ quê, làm cho con dâu vui thôi. Thực chất bản thân ông bố đâu muốn. Ôi chao, nếu ông bố tái hợp với bà mẹ vì lời khuyên của con dâu thì ông bố này chịu sự điều khiển từ người khác. Tôi mà là bà vợ trong entry này thì tôi cũng giơ tay chào thua. Mình không tự quyết định được tình cảm của chính bản thân mình, mà phải đi chịu sự tác động của người khác là í ẹ lắm. Ý muốn tái hợp chỉ trong chốc lát thôi chứ chả có kết quả tốt đẹp đâu.
Cẩn thận kẻo từ chiến tranh lạnh bước sang hòa bình nóng đấy anh ạ.
Trả lờiXóaLu: Hà hà! Em nói rất chính xác đấy!
Trả lờiXóaPhung Tran: Hì, em đoán ra mà. Không được tươi đẹp nhưng hai người cũng bắt đầu đối thoại với nhau em ạ!
Trả lờiXóaLana: Đúng là nên thoát chứ không nên nhảy vào. Là anh, anh cũng không nhảy vào đâu!
Trả lờiXóaQuang Đông: Làm sao biết được bác? Nhưng tôi nghĩ, hầu hết đàn ông có hư hỏng mấy cũng trở về dưới mái nhà nhà mình.
Trả lờiXóaPTN: Tính cả cho đến khi được coi là hết chiến tranh là gần 18 năm đấy. Sợ thật!
Trả lờiXóaNặc Danh: Liệu bạn có nghiêm khắc quá không? Thôi thì tái hợp là chuyện cũng tốt mà bạn?
Trả lờiXóaVMC: Hoà bình nóng hả em? Sao em có cái thuật ngữ hay vậy? Tức là hoà bình nhưng lại suốt ngày chiến tranh phải không? Nếu thế thì đôi vợ chồng nào chẳng thế. Hì
Trả lờiXóaLana: Ối em xin lỗi anh, cái còm men trên của em là bị nhảy loạn đấy (hị hị), em xóa rồi.
Trả lờiXóaLúc đó em viết đúng là cô con dâu rất khéo, và điều đáng nói là cô không thờ ơ với những việc ngay trong ngôi nhà cô ở với thiện chí thật sự. Mong là cho đến về sau anh chồng vẫn yêu thương và trân trọng cô ấy thì câu chuyện sẽ là một câu chuyện viên mãn.
Em thì cứ hay sợ và hoài nghi thế đấy.
Tôi thì thấy thế này: vấn đề không nằm ở chỗ TÁI HỢP. Tái hợp là rất quí nhưng điều quan trọng là sau khi tái hợp mọi sự sẽ như thế nào? Quan trọng là Kết Qủa chứ không phải là hành động. Bởi 2 nhân vật chính đã chạm mặt nhau trong tình trạg lửa tình đã hết đỏ (một thời gian khá lâu nhé)Họ có cơ hội gặp gỡ thường xuyên (ở chung nhà) mà bản thân hai người "lười" đi đến một quyết định là tái hợp. Chứng tỏ chả ai hút ai nữa rồi. Nay có tiếng nói của cô con dâu nên mới ưng tái hợp thì phải xem lại. Nghe giống như có chất xúc tác chứ không phải tự thân hai nhân vật chính muốn thực hiện. Tôi không nghiêm khắc nhưng tôi thực tế, thấy rất lạ là tại sao ít người chịu nhìn xa hơn một tí là việc mình sắp làm, một tuần sau đó, một tháng sau đó,một năm sau đó...nó sẽ như thế nào? Thấy một số đưa ra quyết định chỉ vì người này khuyên thế đấy, người kia khuyên thế đấy. Ơ, các bác sống cho chính các bác mà chịu sự tác động của người khác, tước bỏ luôn khả năng tự định đoạt hạnh phúc của mình thì giời ơi...em hết cả ý kiến.
Trả lờiXóa@VMC
Ý kiến của bạn rất đúng. Cặp vợ chồng nào cũng có mâu thuẫn, nhưng kiểu cặp vợ chồng trong entry của anh DMT là họ đã đi đến lạnh nhạt sau mâu thuẫn. Bây giờ mà tái hợp vì người này người kia thì bản thân sự mâu thuẫn của hai vợ chồng vẫn nằm đấy, nhưng họ lấy cái mền là lời khuyên của cô con dâu,che lại, tạm như là không có, nhưng thực chất nó vẫn còn đó. Chỉ khi nào TỰ hai vợ chồng cầm xẻng, xúc cái mâu thuẫn không thể hòa giải bỏ đi, còn sót lại một ít cũng được, thì chừng ấy cái lõi của vấn đề mới được giải quyết. Còn như hai người cho qua mọi sự trong lúc này thì chỉ là làm tạm thôi. Mà tạm thì đừng nên làm. Hạnh phúc tạm thời là món tráng miệng nơi địa ngục. Đừng cho phép bản thân tự lừa dối và gây khó chịu cho chính mình. Đó là bất công. Mà mình bất công với chính mình thì đừng mong ai đem lại công bằng hạnh phúc cho mình cả.
"Quang Đông: Làm sao biết được bác? Nhưng tôi nghĩ, hầu hết đàn ông có hư hỏng mấy cũng trở về dưới mái nhà nhà mình." Hu hu, đã hư mà không trở về mái nhà của mình, thì biết đi chỗ nào bi giờ anh? đi chỗ khác ai mà chứa? Chỉ có phụ nữ không ý thức được giá trị của bản thân, tự coi thường bản thân, thì mới chấp nhận kiểu đàn ông hư hỏng mấy ngồi chung bàn xơi cơm cùng.Hic
Trả lờiXóaTheo trung bình ý của em thì đây cũng là một ca chuyện lạ VN òi. Bác nặc danh không nên võ đoán quá, chờ xem thực tế xảy ra như nào. Biết đâu việc này là việc số phận giao cho cô con dâu thì sao. Cô daughter in law học hành lẹt đẹt đi làm thì bị đì chẳng hạn nhưng lại có cơ giải quyết những ca khó thì sao, ai mà biết được. Mai kia sản xuất ra vài đứa cháu lúc ấy buổi sáng chỉ đạo vài câu hai ông bà ở nhà làm cả ngày không hết việc.
Trả lờiXóaCái kiểu chiến tranh lạnh này em ghét lắm. HIc... cả hai đều có lỗi khi vừa không tôn trọng người kia, vừa chứng tỏ sự bất lực, không làm thế nào để giải quyết được mâu thuẫn :-(
Trả lờiXóaTiti: Chiến tranh lạnh thì kiểu nào cũng đáng ghét em ạ!
Trả lờiXóaNLVD: Ai cũng nói thế, cứ ông bà mà có cháu nội, cháu ngoại và là hết giận nhau, hết giần con dâu, con rể ngay ấy mà!
Trả lờiXóaLana: Thực ra là câu chuyện nhà bạn anh đấy. Kết thúc của nó không được mỹ mãn lắm, nhưng cũng rất ổn.
Trả lờiXóaMèo Béo: Độ lượng tí đi em nào! Đàn ông phần lớn là ngoan mà!
Trả lờiXóaNặc Danh: Đồng ý với bạn là ai cũng phải và có quyền tự định đoạt hạnh phúc cho mình. Nhưng trên tinh thần góp ý của mọi người, mình tự quyết định thì cũng có lý đấy chứ bạn!
Trả lờiXóaVậy em đoán nha: 2 người không còn chiến tranh lạnh nữa nhưng đứa cháu nội sẽ là nhân vật trong tâm làm cầu nối hả anh? Nghĩa là chỉ nói với nhau những gì cần nói vì cần phải nuôi dạy đứa cháu Nội mà. Giống Ba Mẹ em ghê, nhưng Ba Mẹ em thì có nói chuyện, chỉ là nói khoảng 5 phút là Ba em bỏ lên lầu vì 2 người gây nhau, hahaha...từ khi có cháu thì 2 ông bà hợp tác trở lại, thỉnh thoảng cũng gây om sòm.
Trả lờiXóaPhung Tran: Đúng thế! Mẹ anh mất rồi. Nhưng hồi còn mẹ, bố mẹ anh mà tâm tình với nhau thì chỉ 5 phút là hàng xóm họ sang can, vì tưởng đánh lộn. Vậy mà ở với nhau bao nhiêu năm đấy. Rồi cứ đi đâu về là hỏi thăm ghê lắm! Hì
Trả lờiXóa