Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

QUỸ ĐEN CỦA BẠN




Điện thoại bàn đổ chuông réo rắt. Anh nhấc máy. Hóa ra đầu dây là một người bạn thân. “Ừ, tớ đây! Tối nay à? Tớ có nhà, vợ chồng cậu sang nhé! Ừ tớ biết rồi, nhưng tớ sang gặp cậu nhé! Có việc chứ sao nữa. Tớ sang ngay nhé! Vẫn quán nước bên căng-tin Công an đối diện ấy”.

Cuộc điện thoại là lời hẹn của bạn tối nay đến nhà có lời mời đám cưới cậu con trai đầu. Đặt máy xuống. Anh chợt bâng khuâng. Đúng là đã lâu quá rồi. Những kỷ niệm của gần 35 năm trước bỗng chốc hiện về.

Năm ấy. Anh học lớp 3 Trường Phan Đình Phùng. Gần tan giờ trưa, cô chủ nhiệm thông báo Trường Thể dục Thể thao bên cạnh có lớp năng khiếu cho bạn nào muốn chơi cầu lông. Chơi tuần 2 buổi chiều thứ 5 và Chủ nhật. Ai muốn chơi thì đăng ký. Anh sốt sắng giơ tay. Cả lớp chỉ có 4 bạn. Và điều khiến anh ngạc nhiên nhất là bạn cũng đăng ký. Anh ngạc nhiên vì trong lớp bạn rất ít nói. Vẻ mặt lúc nào cũng buồn buồn, trầm ngâm như ông cụ non.

Buổi tập trung học cầu lông đầu tiên, anh mới nói chuyện thân mật với bạn. Rồi chẳng biết run rủi thế nào, hai đứa càng ngày càng thân nhau. Anh vẫn thế, vui vẻ, hòa đồng và hay nói. Bạn thì khác, ít nói, lúc nào cũng buồn buồn. Thế mà lại thân được nhau mới lạ chứ!

Cứ thế theo nhau, lên lớp 4, rồi lớp 5. Một ngày, hai đưa đi nhặt sấu chín, mỏi chân quá, ghé vào quán làm cốc chè đỗ đen. Lần đầu tiên, bạn kể chuyện về mình. Bố bạn mất trong một tai nạn lao động. Mẹ đã bỏ cả 4 chị em đi lấy người khác. Cả mấy chị em kéo nhau về sống với bà nội. Đã khó khăn, lại càng thêm khó khăn. Chị cả đã đi làm công nhân. Một chị học Trung cấp Tài chính Phúc Xá. Một chị đang học lớp 9. Bạn là con trai duy nhất trong cái gia đình bất hạnh và đau thương ấy.

Chiều hôm ấy, anh chẳng biết nói gì để an ủi bạn. Vốn hay nói là thế mà suốt buổi, anh im như thóc. Thương bạn quá mà chẳng biết nói thế nào. Tối về anh nói với mẹ: “Mẹ à, bạn vẫn chơi cầu lông với con ấy, bố bạn ấy mất rồi, Mẹ cũng bỏ đi…”. Rồi anh kể lại câu chuyện buổi chiều. Mẹ hỏi: “Con có thương bạn không?”. Anh trả lời không một chút do dự: “Con thương bạn. Con quý và hợp bạn ấy lắm. Bạn ấy thân với con nhất đấy mẹ ạ!”.

Theo yêu cầu của mẹ, anh rủ bạn đến nhà chơi vào chiều ngày Chủ nhật tuần ấy. Bạn ăn cơm với cả gia đình anh. Vui. Đầm ấm, Nhưng anh biết, bạn vẫn có vẻ gì đấy ngại ngùng, giữ ý. Sau lần ấy, anh chủ động đến chơi và ăn cơm với mấy bà cháu bạn. Hai gia đình bắt đầu hiểu và để ý đến tình bạn có gì đấy đặc biệt của hai cậu con trai.

Bố anh làm Giám đốc một công ty lớn ở Hà Nội. Mẹ làm cán bộ quản trị đời sống của một công ty xe khách. Thời bao cấp ngày ấy, gia đình anh hầu như chẳng thiếu một thứ gì. Thỉnh thoảng, theo hướng dẫn của mẹ, anh khéo léo cho bạn cái áo mới, miếng vải, suất tem phiếu lẻ, đôi dép nhựa gia công, cái mũ len nhà máy…

Bạn thì khó khăn là thế nhưng học giỏi nhất nhì lớp. Anh còn nhớ, anh luôn luôn hãnh diện và tự hào về bạn. Cả hai đứa chẳng mấy khi rớt xuống khỏi 10 bạn đứng đầu lớp. Theo nhau đến lớp 10. Rồi thi tốt nghiệp, thi đại học. Bạn trúng tuyển vào Kiến trúc. Anh đủ điểm đi Liên Xô học. Lần đầu tiên sau gần 7 năm sát cánh bên nhau, hai đứa chia tay nhau suốt 5 năm trời.

Rồi bạn tốt nghiệp đại học. Anh về nước nhận công tác. Lại vẫn thế, vẫn thân thiết nhau như ngày nào. Có người yêu, họ giới thiệu cho nhau và hai cô gái xa lạ cũng mau chóng làm thân khi biết được bạn trai họ thân nhau đến như thế. Rồi thành vợ thành chồng, sinh con đẻ cái. Những đứa con của 2 gia đình theo thời gian lớn lên, thành những chàng trai, cô gái. Chúng cũng biết tình bạn của 2 ông bố và đặc biệt trân trọng.

Bước vào cái căn-tin quen thuộc. Sau một hồi hàn huyên về đám cưới cậu con trai, anh mở cặp đưa cho bạn một cái phong bì. “Tớ có chục triệu, cậu cầm lấy cho tớ đỡ một tay lo cho con trai”. “Sao nhiều thế! Tớ cũng lo được rồi mà. Xin cậu một ít thôi!”. “Thôi, cậu cứ cầm lấy đi. Hôm nọ tớ sang thấy con trai đang dọn dẹp cái tầng 3 làm phòng tân hôn. Cu cậu có vẻ thèm thuồng một cái tủ mới. Cậu cầm lấy, mua cho con đi. Con trai nó cũng phải giữ sĩ diện với lũ bạn gái của vợ chứ!”.

Tiễn anh ra vỉa hè. Chợt thấy anh có vẻ lúng túng, bạn hỏi: “Cậu có chuyện gì à?”. “Hì hì! Không, có chuyện gì đâu. Nhưng thôi, cậu đừng nói gì về số tiền tớ đưa cho cậu! Coi như là quỹ đen của tớ. Tối cậu sang, thế nào cô ấy nhà tớ cũng sẽ đưa cho vợ chồng cậu vài triệu để lo đám cưới cho con. Tớ nghe thấy ấy giáo lên thế từ mấy hôm trước cơ. Cậu cứ cầm như bình thường nhé! Đừng có mà nói là tớ đưa gì cho cậu đấy. Cứ thế nhé! Tớ về đây!”.

5 nhận xét:

  1. Bạn này tốt nhỉ? Anh kể chuyện của ai đấy? Vì em biết anh không phải là một trong hai người đó.

    Trả lờiXóa
  2. Tình bạn đẹp như thơ. Không biết còn được bao nhiêu tình bạn đẹp vậy anh hén.

    Trả lờiXóa
  3. Một người bạn anh! Chuyện cảm động lắm. Tiếc là viết chưa được hay!

    Trả lờiXóa
  4. Thay phuc anh ban kia, nhung cung thay tuc anh ach khi anh ay phai giau vo cho ban tien. Sao vo chong ma phai giau nhau? Sao khong the la 2 nguoi cung cho ban mot cach cong khai? hic hic...

    Trả lờiXóa
  5. Thế đấy em! Vợ chồng đôi khi phải thế mới hay thì phải. Yêu là hiểu và không bảo giờ nên hiểu hết mà! Hi

    Trả lờiXóa