Hai mươi năm trước, họ gặp nhau tình cờ trong một chuyến công tác. Anh là nhà báo, đi viết bài cho một tờ tạp chí. Viết bài thuê kiểu giống như nhà báo tự do bây giờ. Hai người kia thì một đi chụp ảnh minh họa và thiết kế quảng cáo, một đi bán quảng cáo cho tờ tạp chí ấy. Chỉ nhìn thấy nhau là đã thấy ý hợp tâm đầu. Đêm ấy, cả 3 uống rượu say trong căn phòng của một khách sạn tỉnh lẻ. Bắt tay nhau, kết bạn!
Phần vì công việc, phần vì nhớ nhau, càng ngày họ càng cảm thấy gắn bó nhiều hơn. Ai đi đâu, có đồ dùng gì hay, có miếng ăn nào lạ, cũng mắt trước mắt sau mang về cho bạn. Cả 3 chiều nhau theo cách riêng của mỗi người. Cũng thân và gắn bó nhau như thế. Điều gì chưa nói được với vợ, có thể nói với nhau. Điều gì phải giấu tất cả mọi người, cả 3 không bao giờ giấu nhau.
Thời gian cứ thế trôi đi. Người ăn nên làm ra, người có phần sa sút, người giữ được bình thường. Cái giàu, cái nghèo chẳng là gì hết trong mối quan hệ thâm giao giữa 3 người đàn ông mà thoạt nhìn, chẳng có gì là hợp nhau cả. Những ngày mưa gió cùng nhau lặn lội Phú Thọ. Đêm dài đầy âu lo vì công việc không tốt ở Thái Bình. Mùa Đông năm ấy trên bãi biển Đồ Sơn cắt da cắt thịt… Biết bao nhiêu kỉ niệm không gì có thể đong đầy.
Nhưng những đêm nhớ nhất là ở Hà Nội. Tháng nào cũng vài lần, cả 3 hẹn nhau ở Highway 4. Vài món nhậu dân dã, chai rượu mơ vàng thơm lừng hay ly rượu mận đỏ bùi bùi. Cứ thế bên nhau, đi qua bao nhọc nhằn của cuộc sống thường ngày. Vô tư, quên lãng và trong sáng như ngày nào của hơn hai chục năm về trước.
Vậy mà họ lại sắp sửa mất nhau, hay ít ra thì cũng mất hết tất cả những hẹn hò đẹp đẽ từ bao năm tháng đã qua. Tất cả, chỉ vì một người phụ nữ. Một lý do mà chẳng ai có thể ngờ tới, chẳng ai có thể tin.
Bạn vướng vào một mối tình thật trắc trở và nhiều rắc rối. Một thứ mạng nhện của đời sống, nhẹ nhàng thôi nhưng không sao thoát ra được. Bạn bị quản thúc tại nhà. Đi đâu cũng phải kè kè người đó ở bên cạnh. Lâu rồi, bạn thành tự thích nghi và không thấy gì khó chịu với cuộc sống bị giam cầm như thế. Lạ lùng nhất là những cuộc gặp giữa 3 anh em, 3 người đàn ông đã chơi với nhau từ hai chục năm nay cũng bị ngăn cản.
Anh thì cứ hy vọng một ngày nào đó, tình cảnh của bạn sẽ được cải thiện. Và 3 anh em lại có thể một tháng vài lần ngồi với nhau, ở nơi ấy, cái bàn tre ấy, chai rượu ấy và cái khung cảnh đầm ấm, vàng vọt ấy, như ngày nào đó chưa xa.
Cho đến buổi dạ tiệc nhân một kỷ niệm nho nhỏ.
Bạn đến dự, mang theo cả người phụ nữ và chiếc rơ-mooc. Ngại ngùng vì phải tiếp xúc. Khác hẳn với phong thái đính đạc và đàng hoàng vốn có, bạn kiếm môt chiếc bàn ở cuối cùng, xa nhất những cuộc tiếp xúc có thể tình cờ ập đến. Bạn ngồi đó, lặng lẽ, cam chịu và có gì đó như để nuốt hết, như để gặm nhấm nỗi đớn đau vì tự do bị tước đoạt, vì một thời oai hùng đã vĩnh viễn lùi vào dĩ vãng tự bao giờ.
Còn anh, nhìn bạn thân trong tình cảnh đó, anh chợt thấy lòng mình buồn tê tái. Và anh biết chắc một điều rằng sẽ chẳng bao giờ 3 anh em còn có thể đi với nhau được như ngày nào nữa. Nhưng thôi, biết làm sao được. Có ai dại dột sa chân mà lại dũng cảm biết được mình đang làm điều dại dột đâu cơ chứ!