Năm thứ 3, Khoa Kỹ sư Kinh tế, Đại học Bách Khoa Hà Nội. Buổi sáng hôm ấy, thày chủ nhiệm khoa dẫn vào lớp một cô giáo mới. Cả lớp xì xào, đưa mắt nhìn nhau. Cô còn trẻ. Còn kém tuổi mấy anh bộ đội xuất ngũ đi học. Có lẽ, cô chỉ hơn anh vài tuổi. Cô xinh lắm. Dáng người cao, tóc uốn xoăn, biểu hiện của những người phụ nữ cực kỳ sành điệu (ngày trước gọi là ăn chơi). Cô luôn cười rất tươi, nhưng chỉ trong giây phút thoáng qua, anh cũng đã có cảm tưởng rằng, đằng sau nụ cười tươi kia hẳn đang ẩn chứa điều gì uẩn khúc.
Thày chủ nhiệm khoa giới thiệu vài lời. Tóm tắt là như thế này. Cô tốt nghiệp xuất xắc Đại học Tổng hợp Ki-ép. Khoa Toán. Mới được Trường xin về, sẽ đảm nhận nhiệm vụ giáo viên toán cho lớp. Cả lớp ồ lên một tiếng thán phục, thay cho tràng pháo tay mà bây giờ người ta vẫn hay dùng trong những trường hợp tương tự.
Buổi tiếp xúc đầu tiên với lớp lại chính là buổi thi vấn đáp môn toán cao cấp. Cô ngồi bàn cùng với một thày giáo. Cứ hai thày một trò. Luật thi vấn đáp ở Đại học Bách Khoa Hà Nội ngày ấy là như thế. Vô tình, anh phải sắp xếp trả lời ở bàn của cô. Cô mở cuốn sổ điểm. Ba năm học. Sáu kỳ thi. Cả 6 điểm 10. Cô hơi nheo mắt nhìn anh. Nghi hoặc? Khen thầm? Hay gì nữa, anh không biết.
Hơn nửa tiếng trôi qua. Mà lẽ ra, chỉ 15 phút là tối đa. Cô nói giọng lạnh như kem: “Cám ơn anh! Tôi không còn gì hỏi nữa. Anh có thể ra ngoài!”. Anh đứng lên, thoáng chút băn khoăn. Ngần ngừ giây lát, anh hỏi:”Thưa cô…!”. Không để anh nói hết, cô nói:”Tôi chưa quyết định được, có lẽ, chúng tôi sẽ thảo luận đôi chút”.
Ra ngoài hành lang. Các bạn xúm đen xúm đỏ:”Làm gì mà bạn bị quần dữ thế? Có sao không?”. Có sao không thì không biết. Nhưng anh cũng chẳng băn khoăn. Hình như là không sai gì cả.
Gần trưa. Cả lớp kết thúc. Mọi người đều nán lại để biết điểm. Cô đi qua chố anh đang đứng lẻ loi đầu hành lang. Cô dừng lại:”Anh giỏi lắm, tôi nghĩ là 10 điểm.Vì tôi không phải là người quyết đinh cuối cùng nên lúc anh hỏi, tôi đã không thể trả lời ngay”. “Cám ơn cô! Cô về nước lâu chưa?”. Anh hỏi đề mà hỏi, vì đã được giới thiệu về cô ở trên lớp. “Tôi mới về. Tôi ở khu giáo viên của Trường, nếu anh rảnh, buổi tối, mời anh xuống chơi, nghe nhạc”.
Tối hôm ấy, anh lang thang suốt khu tập thể giáo viên. Thực ra là không định tìm bằng được nhà cô. Nhưng rồi vẫn thấy. Bước vào phòng, anh mới biết cô đang sống độc thân. Không khí ấm cúng. Án tượng nhất là chiếc đài nghe đĩa nhựa, chạy bằng kim, vỏ gỗ sáng choang. Bản nhạc đầu tiên anh nghe, ở đấy, buổi tối hôm ấy, trong phòng cô giáo mới, bản Cành Thùy Dương. Đấy là bài hát hay nhất mà anh được nghe. Đến tận bây giờ anh vẫn thuộc và vẫn hát ngon lành bài hát này. Và anh chợt nhận thấy, chưa bao giờ anh thân và gần gũi với một cô giáo nào như thế!
Hai năm sau. Anh tốt nghiệp. Ra trường, anh đi bộ đội gần hết 5 năm. Đơn vị đóng quân ở tận Vũng Tàu nên ít có điều kiện giữ liên hệ với Trường, với Khoa trong những ngày vui gặp mặt.
Rồi anh chuyển ngành. Trở về Hà Nội, anh vào làm việc ở một xí nghiệp cách trung tâm 15 cây số. Sáng sớm, anh đã tất tả đi làm, để rồi tối mịt mới trở về nhà. Miếng cơm, manh áo nghặt nghèo của đời sống hàng ngày khiến anh chẳng có thời gian nào nghĩ đến việc gì khác nữa.
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. Đang ngồi làm việc, bống có điện thoại của cô nhân viên hành chính nói anh có khách. Ít phút sau, người khách bước vào phòng. Anh thực sự không thể tin vào mắt mình nữa: Cô giáo ngày ấy của anh! Cô vẫn thế, năng động, cá tính và hết sức ấn tượng.
Hóa ra là trong từng ấy năm. Anh đi đâu, làm gì, cô đều biết. Chỉ có điều, cô không liên lạc mà thôi. Nay thì cô chủ động đến thăm vì anh đã về nhận công tác ở Hà Nội. Thế thôi!
Lần gặp mặt này, cô đã cầm bản đề án về cải cách tiền lương của anh viết nói là để tham khảo. Mấy tuần sau, cô gọi điện thông báo là cô đã trích dẫn, đã sử dụng bản đề án đấy để viết một bài báo đăng trên Tạp chí Kế hoạch hóa. Anh rất vui vì thấy tên mình và cô ký chung là tác giả của bài viết. Sau này, chính bài báo ấy đã trở thành một trong những lợi thế lớn đưa anh đến với nghề báo.
Năm tháng lại qua đi! Anh làm báo, rồi làm chủ một doanh nghiệp, không lớn, nhưng làm ăn cũng tốt. Có đôi chút tiếng tăm. Buối sáng ấy, máy điện thoại bàn anh đổ chuông. “Chào anh! Tôi đây. Anh còn nhớ tôi không ạ?”.
Nhớ chứ! Chẳng bao giờ anh quên giọng nói của cô. Cô báo tin, giờ cô đã không đứng lớp nữa rồi. Cũng phải nhường chỗ cho lớp trẻ. Gần đến ngày kỷ niệm thành lập Khoa. Cô muốn có một ít kinh phí để tổ chức tươm tất ngày gặp mặt các thế hệ sinh viên. Chẳng biết xin ở đâu, và cũng chẳng có chỗ nào ngoài sinh viên cũ. Thế nên cô gọi anh.
“Tôi ngại quá, nhưng đúng là không còn cách nào khác. Mong anh thông cảm!”.
Tối hôm ấy, anh lại đến khu tập thể giáo viên của Trường. Bao nhiêu năm đã qua đi. Cảnh vật, con người, nhà cửa đều đã thay đổi quá nhiều. Nhưng rồi anh vẫn tìm ra. Ngôi nhà của cô cũng đã được xây lại, chắc là từ lâu. Tường đã tróc sơn. Cánh cửa gỗ đã mòn vẹt.
Cô ra đón anh, thật sự xúc động vì sự có mặt của anh sau bao nhiêu năm tháng đã qua. Cô đứng gần anh, sát bên anh. Vẫn nụ cười tươi tắn năm xưa, vẫn sành điệu với tóc uốn bồng và mùi nước hoa như gió thoảng. Chỉ có điều, cô đã già. Lần đầu tiên, anh thấy cô già thực sự. Bài hát Cành Thùy Dương không còn ai hát nữa. Chiếc máy hát sáng choang và sang trọng năm nào cũng không còn. Anh cầm tay cô, cảm động, không nói. Và anh chợt nhận thấy cô bé nhỏ, yếu ớt và đáng được che chở biết bao.
Bàn tay cô run lên nhè nhẹ trong tay anh. Vậy mà tại sao bao nhiêu năm đã qua, bây giờ anh mới biết, mới cảm nhận được điều ấy nhỉ?
Thôi đích thị rồi, không còn gì phải nghi ngờ nữa cả. Ra là từng ấy năm cô giáo lặng êm dõi theo bước chân của anh, là vì...cô giáo êm lặng mà yêu anh. Thế mà ngày xưa anh ngu ngơ nên đã không nhận ra được tình yêu đó. Đến khi anh được giác ngộ thì...tóc xanh của cô nay đã thành tóc bạc!
Trả lờiXóaHà...
LU: Lu ơi! Lu nhầm rồi. Không phải thế đâu. Hic!
Trả lờiXóaLãng mạn tới khó tin quá Bác Thụy ơi :D
Trả lờiXóaLại thấy bác giống anh C... nghĩa là ...có bao fans hâm mộ âm thầm nhưng mừ ...các anh cứ chỉ ...lừ lừ đi ngang người ta. Ròi thì...gây án kiểu này :-P
Trả lờiXóaTội lỗi, tội lỗi quớ :-D
Trả lờiXóaBác giàu trí tưởng tượng quá. Cô ấy có mối tình đổ vỡ nào đó nên mới ở vậy, chứ chẳng phải vì có tình cảm với bác đâu ạ. Già đâm ra lẩm cẩm chăng?
Trả lờiXóaanh Thụy : em nói đúng là đúng mà. Anh phải tự tin lên cho có khí thế chứ. Từ nay anh có thể hiên ngang nói với chị nhà rằng --> đấy, mẹ nó thấy chưa? ko chỉ có mình mẹ nó là khoái tui đâu nhá! có người yêu tui trong câm lặng từ khi tui còn trai tơ, cho tới lúc tôi thành đàn ông nhá! mẹ nó phải cửn thựn coi chừng tui đấy!
Trả lờiXóamí hôm nay công ti em busy nên em chưa có rảnh mà "sáng tát" truyện ngắn. Em cũng đang ngứa tay muốn mần thiên tình sử theo kiểu truyện "đèn không hắt bóng" trước đây của em í. Nhưng lần này em định nặn ra truyện "tình cấm"...em sẽ viết về cảm giác yêu của người tu hành, xem nó như thế nào? hơi bị giống như cha đạo trong "tiếng chim hót trong ụ mận gai "...Làng art của em học hành nhiều sợ bị nhức đầu, nên em phải chêm thêm vào truyện tình củm cho cả làng giải trí lành mạnh ;))
Trả lờiXóaDao nay nhieu Doan Chuan - Tu Linh qua ha, em bat dau thich nghe nhac cua Doan Chuan - Tu Linh tu khi em biet duoc giai thoai ve nhung ban ca hai ong sang tac trong thoi ky truoc 54. That la dep anh nhi?
Trả lờiXóaNghe thuat va moi hinh thuc nghe thuat roi se thanh lac hau, nhung dieu con lai voi moi nguoi se la tam long chan thanh, chinh vi the ma em thich doc blog cua moi nguoi, dieu do se lam the gian cam dong chu khong phai la hinh thuc hay ca bien phap tu tu, he
Trả lờiXóaMC3: Đúng là lãng mạn khó tin!
Trả lờiXóaTiti: Tội lỗi! Hic! Đành chịu thôi! Hu hu!
Trả lờiXóaTiti: Em ơi là em! Anh k giống anh C cái vấn đề này đâu. Anh C hay gây án chứ anh thì k dám gây án đâu! Hihihi
Trả lờiXóaVMC: Em dìm hàng anh quá! Hic. Già thì có già, chứ đâu đã đến mức lẩm cẩm chứ!
Trả lờiXóaLu: Anh sẽ nghe lời em tắp lự.
Trả lờiXóaLan: Em cũng là một người thật lãng mạn! Thế gian cảm động. Hà hà! Anh sẽ nhớ mãi cụm từ này của em!
Trả lờiXóaChời ơi chời... đọc xong èn-choai này cái em nó cứ liên hệ "Cành Thùy Dương" trong căn nhà tập thể giáo viên với "Lá thư say đắm" của Đoàn Chuẩn - Từ Linh ở một quán cà phê phố cổ. Lại cứ nối cô giáo "bé nhỏ, yếu ớt, và đáng được che chở" với cô gái hẹn 'Anh' trong quán cà phê... hừ hừ, chắc là để tin 'Anh' không nhiều lãng mạn chồng chất :)
Trả lờiXóaLana: Hì hì! E chỉ được cái nói đúng!
Trả lờiXóaEm nghĩ đàn ông hay đàn bà gì cũng cần có chút lãng mạng trong khuôn khổ cho phép, để relax thần kinh sau những giờ làm việc mệt mõi. Anh Thụy và anh Phú tuy viết blog lãng mạng nhưng em tin hai chị nhà hiểu nên không xen vào những phút thư giản của chồng.
Trả lờiXóaVì mình là con người nên ai cũng có lúc mềm yếu, cần tơ lơ mơ refresh lại hệ thần kinh thôi mà. Đàn ông tính của họ là yêu cái đẹp, tinh tế, nhẹ nhàng thế thôi. Yêu đây nó mang ý nghĩa mỹ thuật, mọi người hay nhằm với chuyện khi các ông nhìn 1 cô nào đó thì cho là hắn đã phạm tội. Theo em thì khi người ta càng thành đạt (đàn ông cũng như đàn bà) thì họ lại càng kĩ lưởng trong việc trai gái.
Họ khổ cực phấn đấu có được chút mặt mũi với đời, và với gia đình vợ con, thì họ ko dại gì ham vui mà đánh mất đâu. Và người vợ nếu khôn khéo hiểu được tâm lí này, thì cho dù là hoa hậu vẫn không thể lấy đi được người yêu hay chồng của họ. Đàn ông coi thế chứ họ không dễ dứt bỏ tình nghĩa như mọi người hay nghĩ thế đâu.
Lu: Em thật là tuyệt vời! Ai mà iu được em thì chắc là hạnh phúc lắm!
Trả lờiXóaBác trả nhời nốt vế đối lập đi: Nếu anh biết và cảm nhận được điều đó từ ngày ấy, thì anh sẽ làm gì?
Trả lờiXóa(Hihi, có bác gái nhòm ngó cái chốn này, chắc không dám nói thật đâu nhỉ?)
Anh: Bác gái nhà anh ngày nào chẳng lang thang vào đây chứ! Thôi, cái về đối lập để tự hiểu hay hơn chứ em!
Trả lờiXóa