Thị trấn một huyện trung du. Một tiệm sửa xe gắn máy duy nhất. Không vắng vẻ những cũng không đông đúc, ồn ào. Chủ tiệm là một bác công nhân cơ khí về nghỉ chế độ từ những năm đầu của thời kỳ đổi mới. Khách hàng phần đông là vãng lai. Từ hồi rộ lên phong trào xe Tàu, tiệm có thêm một lượng khách hàng kha khá từ các xã lân cận. Nói tóm lại, đó là cái tiệm sửa xe gắn máy như muôn vàn những tiệm sửa xe khác trên các tuyến đường dọc ngang của cái mảnh đất hình chữ S này.
Năm ấy, vào khoảng đầu thập niên 90 gì đó, một chàng trai rụt rè đến gặp bác chủ tiệm xin vào học việc và làm công. Anh là nông dân ở xã cách đó chừng 5 cây số. Việc nhà nông nửa mùa thất nghiệp. Lại cũng muốn thơm lây cái không khí thành thị, anh quyết tâm học việc và làm nghề.
Vốn thật thà, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, chẳng mấy chốc, anh giành được tình cảm đặc biệt của ông chủ. Lương tháng ít việc được non triệu. Tháng nào khấm khá, chủ trả tới trên triệu đồng. Cơm nuôi ba bữa. Cuộc sống đối với anh thực sự là an bình và hạnh phúc. Thảng có cô gái nào hỏng xe đến tiệm, anh thợ trẻ tuổi vừa sửa xe, vừa ngắm trộm. Lòng thầm ao ước một ngày nào đó. Khách đi, ước ao của anh cũng theo đó mà tan như bọt xà phòng.
Cho đến một ngày…
Quán hàng nước của bà hàng xóm kế bên có một cô cháu gái từ quê ra phụ giúp. Ngày mới đến, trông cô bé tí, lam lũ và khắc khổ. Chẳng gợi cho người đối diện một sự chú ý nào. Vậy mà chỉ mấy tháng sau, cơm nước thị thành đã khiến cô phổng phao, hấp dẫn như đóa hoa mới nở dưới ban mai của ngày mới.
Anh thợ sửa xe bắt đầu để ý. Họ làm quen, nói chuyện và tâm tình. Và rồi họ yêu nhau từ lúc nào chẳng biết. Ông chủ cũng mừng cho anh thợ trẻ, làm công cho mình đã ngót 9 năm mà lúc nào cũng chỉ một mình. Bà chủ hàng nước thì cũng hân hoan ra mặt vì cô cháu nhà quê có nơi có chốn. Vài lời tác thành, hai bên gia đình làm lễ cưới cho đôi uyên ương. Đám cưới ở vùng quê không làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Họ ở bên nhau hạnh phúc, đầm ấm được gần 10 năm trời và có với nhau 2 con trai. Đứa lớn đã 9 tuổi, học lớp 4. Đứa nhỏ 3 tuổi, bắt đầu đi mẫu giáo.
Đến một ngày kia…
Một nhóm người dẫn mối lấy chồng Đài Loan đi qua. Chẳng hiểu do xui khiến, do ma làm, do tiền bạc hay còn do cái gì nữa không biết. Đoàn khách đi khỏi, cô vợ trẻ nằng nặc đòi ly dị chồng, không ai khuyên can được. Anh chồng sau nhiều lần động viên, cáu kỉnh, dọa nạt, không có kết quả, cực chẳng đã, anh đồng ý ra Tòa án huyện xin xử tiêu hôn. Thủ tục giải quyết không mấy khó khăn. Cô vợ được tự do. Vài tháng sau, cô sang Đài Loan với ông chồng mới, bỏ 2 đứa con trai lại cho chồng với cái vùng quê nghèo đầy nắng gió đã nuôi nấng cô lớn khôn.
Không ai ngờ, thế chưa phải đã hết bi kịch đối với bố con anh!
Trong lúc thi hành án, một cán bộ phát hiện ra khi lấy anh, cô vợ mới chưa đầy 13 tuổi. Theo Luật, anh mắc trọng tội. Vài hôm sau, quyết định khởi tố được ban hành. Anh bị bắt, đưa vào nhà giam chờ xét xử. Tội thì đã rõ. Anh cũng không chối. Với một chàng trai chất phác, nông dân, hiền lành như anh, làm sao anh có thể biết được mình lấy vợ có con lại là phạm tội nặng được. Nhưng cán bộ giải thích, anh nghe lời. Nhận hết. Không cãi. Tòa xử với nhiều tình tiết giảm nhẹ nhưng phải thụ án tù giam 8 năm.
Anh đi nhà giam. Thằng con nhỏ được bác ruột đưa về nuôi. Thằng lớn ngày ăn cơm nhà bác, tối lại về nhà ngủ. Ai dỗ dành thế nào nó cũng không nghe, kiên quyết quay về nhà ngủ một mình để trông nhà.
Vụ án của anh làm xúc động giới truyền thông. Người ta bắt đầu vào cuộc vận động tha cho anh. Hai bác cán bộ cao cấp của Bộ Công an và Viện Kiểm sát cũng động lòng, đề nghị cho anh được hưởng chính sách hình sự nhân đạo vì nhân thân tốt, hiền lành, hiểu biết pháp luật còn hạn chế, lại phải nuôi cả hai con nhỏ. Sau gần nửa năm thi hành án, anh được tạm tha, cho tại ngoại, chờ hướng dẫn các thủ tục nhân đạo.
Buổi sáng hôm ấy…
Từ trại giam trở về, gần trưa anh mới đến được nhà mình. Con đường nhỏ dẫn vào trái nhà tranh đã ngút đầy cỏ mọc vì thiếu bàn tay chăm sóc. Bỗng từ trong nhà, thằng bé lớn vụt chạy ra hét to: “Ba về! Ba về!”. Anh đưa tay đón con, sung sướng quay thằng bé một vòng trên không. “Em đâu con!”. “Em ở nhà bác ba ạ! Tí nữa con đi đón em về! Chỉ có con ở nhà một mình thôi!”. “Sao con ở một mình? Sao không sang ở nhà bác hả con? Tối ngủ con không sợ à?”. “Con sợ ba ạ! Nhất là những ngày đầu tiên ấy, con sợ lắm! Nhưng con cũng sợ nếu con sang nhà bác ở, lúc ba về, không có ai đón ba thì sao!”.
Anh đặt con xuống. Cảm động không nói được lời nào. Rất lâu sau, anh mới hỏi: “Lỡ ba đi lâu lắm mới về, con ở nhà một mình sao được?”. “Không, con muốn ở nhà để lúc ba về có người đón ba. Lâu mấy con cũng đợi ba về!”.
Anh cầm tay con trai thật chặt. Bàn tay con bé bỏng, nhưng rắn rỏi và mạnh mẽ khác thường. Anh bảo con: “Thôi, ba con mình sang nhà bác đón em đi con. Chiều con đi học, ba sẽ phát sạch cỏ, làm lại vườn nhà mình thật đẹp nhé! Ngày mai, ba phải ra tiệm sửa xe của ông để xin ông cho đi làm lại rồi! Đi đi con!”.
Cảm động!
Trả lờiXóaÔi trời, sao lại có những mảnh đời như vậy.
Trả lờiXóaCâu chuyện này anh T viết bằng giọng văn nhẹ nhàng quá, đọc thật thích, nhất là đoạn đầu. Em thấy nó có nét hao hao chuyện "Trả nghĩa con trai" anh đã từng viết, đều là những câu chuyện cảm động.
Trả lờiXóaCó 2 cậu con trai đáng yêu và nghị lực, biết thương cha như vậy, mà cô vợ vẫn bỏ chồng để chạy sang xứ người, đó sẽ là sai lầm lớn nhất đời cô ấy.
Truyện đời thường, đọc hay, mà sao đau thế!
Trả lờiXóaChuyện hay lắm. Bác viết cái này không bỏ được chữ nào.
Trả lờiXóaSao anh ta lại lấy cô gái khi mới có 13 tuổi thôi thế anh Thụy? tuổi này còn là con nít mà?
Trả lờiXóaÔi, chuyện buồn thế! Hic...
Trả lờiXóaNhiều người cho là thằng bé tình cảm với cha thế là tốt nhưng em lại không thích sự già dặn đấy. EM những muốn nó hồn nhiên vui vẻ đi ở với bác, ròi khi bố về lại được ở với bố. Như vậy, thằng bé sẽ quên được, không phải nhớ thì đúng hơn, sự bất hạnh của bố mình :-D Người lớn mà cần trẻ con thông cảm với mình thì cũng có nghĩa là bắt chúng gánh một gánh nặng không cần thiết.
Trời ơi, anh viết chuyện này đáng nể quá.
Trả lờiXóaCâu chuyện hay và cảm động.
Trả lờiXóa@a.Thụy: "đầm ấm được gần 10 năm trời và có với nhau 2 con trai. Đứa lớn đã 9 tuổi...", "khi lấy anh, cô vợ mới chưa đầy 13 tuổi", nên sinh con đầu khi mới 14 tuổi và đi lấy chồng ĐL ở tuổi 23-24 ??!
Cau chuyen that cam dong, thay thuong cho anh chong nay va 2 dua nho
Trả lờiXóaChảy nước mắt bác ạ . Hôm 9.5 (ngày người mẹ) bác đã post bài chuẩn bị cho ngày người cha rồi , hôm nay ngày người cha ,bác đưa bài này ra , cảm động quá bác ạ .
Trả lờiXóaHoài Niệm .
X30: Bản thân tôi, lần nào đọc lại cũng ngồi lặng đi một lúc bác ạ!!
Trả lờiXóalike2chat: May mà kết thúc cũng có phần có hậu, đúng không em?
Trả lờiXóaDứa: Cả hai câu chuyện đều được kể trên các tình tiết cơ bản của chuyện thật em ạ! Anh thấy ít nhiều vui vui vì cái kết có hậu với ba bố con nhà này.
Trả lờiXóaĐỗ: Chuyện viết theo một câu chuyện thực là chuyện hay nhất bạn ạ!
Trả lờiXóaGauxx: Cám ơn em lắm! Anh nhớ là em nói đợt này bận lắm mà vẫn vào được blog của anh à? Sắp hết bận chưa em?
Trả lờiXóaLu: Theo những gì anh biết thì cô bé này dậy thì trước tuổi, và quan trọng nhất là ở cái vùng ấy, người ta không nghĩ là cô ấy chỉ 13 tuổi. Cũng không ai băn khoăn gì đến tuổi tác khi lấy chồng hết. Cái chính là nhìn xem con bé ấy có được không thôi! Hic
Trả lờiXóaTiti: Em nói rất chính xác! Trẻ con không nên suy nghĩ và hành động già hơn tuổi của chúng. Thế không hay tí nào cả. Chỉ khổ con trẻ thôi. Nhưng có lẽ do số phận, do ông Trời bắt thế...
Trả lờiXóaAnh của em cũng hao hao thế đấy em ạ! Hu hu!
VMC: Hà hà! Lâu lắm mới thấy em khen. Thích!
Trả lờiXóantd: Có vẻ lạ, nhưng hoàn toàn chính xác về tuổi tác đấy bạn ạ!
Trả lờiXóagiang: Nhưng cũng đỡ buồn vì cái kết thúc ít nhiều có hậu bạn ạ!
Trả lờiXóaNặc Danh: Cảm ơn bạn lắm!
Trả lờiXóaChuyện hay quá bác ạ. Cám ơn bác
Trả lờiXóaEm ghét mẹ của những đứa con anh thợ sửa xe. Ghét quá.
Trả lờiXóaAnh Thụy, câu chuyện cảm động quá!
Trả lờiXóaHạnh phúc vừa ở trong tầm tay mà vừa ở ngoài tầm với sao đó :(
Trả lờiXóaVhlinh: Em lưu ý là mẹ của chúng, khi sinh ra chúng, mới chỉ là trẻ con thôi. Cũng nên thông cảm em ạ!
Trả lờiXóaMiềng: Cám ơn bạn!
Trả lờiXóaHạnh Phúc Lang Thang: Anh đang đoán tên em. Khó quá! Hic
Mai: Hạnh phúc vừa ở rất gần, mà cũng vừa ở rất xa mà em!
Trả lờiXóaĐọc rơi nước mắt anh ơi. Cảm ơn anh
Trả lờiXóacảm động quá...về nhà em bé bảo:mẹ về rồi ah, con chờ mẹ mãi..mẹ đừng đi nữa nhé..trời đang mưa, mẹ ốm đấy...ốm là k đi làm kiếm tiền nuôi em đc đâu...Từ cái hôm ăn ở hàng cá, anh nói với em rằng:khi tình cảm vợ chồng k đc hp thì cái quý giá nhất của mình là đứa con...Từ lúc đó em đã "hiểu".
Trả lờiXóaKhông diễn tả hết được cảm xúc anh ơi! Chỉ có tình mẫu tử là tuyệt vời nhất thôi... thương tụi nhỏ quá! Hu...hu
Trả lờiXóaĐúng như Đỗ nói, chuyện đọc hay quá mà đau.
Trả lờiXóaỞ câu chuyện này (nếu là sự thật), Luật Pháp khi cứng nhắc quá thành không có trái tim.
Lại không tiếc mình đã từng muốn học ngành luật :(
Lana: Chuyện có thật mà. Thực ra là một vụ án có thật. Giờ thì ba bố con nhà này đã yên ấm rồi. Chuyện cũng mới xảy ra thôi, cách đây chưa đầy 1 năm.
Trả lờiXóaĐúng rồi, vụ này, những người làm luật ở tỉnh đã quá cứng nhắc. May nhờ sự can thiệp của hai bác Thứ trưởng Bộ Công an và Viện phó Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao, bố của hai cháu mới thoát vòng tù tội.
Nặc Danh và Em: Lẽ ra thì không nên lấy cái tên Nặc Danh nhỉ? Cũng may là chuyện kết thúc có hậu. Mừng cho ba bố con nhà này.
Trả lờiXóaHôm nay em nghe cái bác ở VKS nói về vụ này, có tình tiết là khi cho đôi trẻ tổ chức đám cưới bên nhà gái mặc cả nhà trai sau này phải trả cho nhà gái một khoản tiền. Lúc con cái nheo nhóc thì bên kia thương tình không nhắc đến chuyện đó, con hơi lớn tý thì bên nhà vợ đòi, bên kia không giả. Gặp thằng tham mưu đểu bảo thế là ngày xưa thằng chồng nó vi phạm pháp luật. Công an máy móc vào cuộc cộng thêm VKS còn kháng nghị tăng hình phạt vì anh chồng ngoài tội còn thêm tình tiết tăng nặng là làm cho cô vợ có thai. Đúng là bi hài kịch.
Trả lờiXóa