Có mối làm ăn với bên truyền hình, anh cứ loay hoay mãi tìm đường đến lãnh đạo đài. Gọi điện thẳng, xin một cuộc hẹn, chắc cũng được thôi. Nhưng trước khi thực hiện cái hạ sách đấy, cứ thử nghĩ xem có đường dây nào không? Mãi rồi cũng nghĩ ra. Cô bé đang dẫn chương trình tình yêu gì đó là con gái một người bạn thân. Nhưng cách trở lâu ngày không gặp. Khi không thì chẳng hỏi han gì. Giờ có việc mới gọi. Ngại phết! Thôi thì mặc kệ! Cứ gọi đã.
Tức thì bạn nhấc máy. Anh nói nhanh chóng ý định của mình. Cơ bản là khi con bé vào làm việc được ở đài, chắc cũng phải nhờ vả tí chút. Vậy bạn anh chắc phải quen ai. Anh chốt lại: “Em xem, giới thiệu anh đi. Anh đang cần đưa chương trình vào mà! Tốt nhất là bố trí buổi nào đi ăn. Lâu rồi anh cũng không gặp em nữa!”.
Nhưng rồi lạ quá! Bạn anh ầm ừ cho qua chuyện. Thái độ hững hờ hết sức. Bạn anh bảo: “Để tối con bé về, em hỏi nó đã nhé”. Thôi thì có việc mới gọi, người ta hững hờ là phải thôi. Anh tự an ủi. Đang định chào rồi cúp máy thì thấy bạn cười to trên máy: “Người ta về hưu mấy tháng rồi. Không biết à? Giờ ở nhà trông cháu cho chúng nó thôi”. Anh hốt hoảng: “Cái gì? Về hưu á? Sao lại thế?”. “Chán thì về. Chán lắm rồi anh ạ! Mấy tháng rồi. Chờ anh hỏi thăm thì có mà…!”.
Buông máy xuống, anh thẫn thờ. Nhưng rồi chợt nhớ ra, bạn anh cũng nhiều tuổi rồi, lại lăn lộn không biết bao nhiêu cơ quan. Nhiều khi mất phương hướng, chẳng biết thế nào cho phải. Con cái thì ngỗ ngược. Không có người coi sóc, giám sát cũng chết!. Chắc là thế nên mới rút lui khỏi vũ đài nhanh vậy!
Bỗng hiện trong anh bộn bề những kỷ niệm. Quán café nhỏ bên sườn dốc của Thị xã Tuyên Quang ngày ấy. Những người bạn viết đoạt giải Tác phẩm Tuổi xanh của Báo Tiền phong. Chùm thơ bạn đọc tặng hôm nào. Bài báo viết về một chợ tình đầy ắp những chuyện buồn. Bữa ruợu vui đến thế ở nhà một người quen, nghe đâu, giờ đã là Chánh Văn phòng tỉnh ủy. Buổi tối đến chơi nhà anh phóng viên ảnh, anh đã tròn mắt vì cái giếng nước đặt ngay gần phòng khách của gia đình.
Tất cả đã lùi xa quá rồi. Có lần nói về bài viết Sơn Dương hiểm họa từ thiếc đấy! Anh rất thích bài viết ấy. Đã hẹn thế nào cũng có ngày đến Sơn Dương, Cây đa Tân Trào, Bến nước Bình Ca… Vậy mà chưa lời hẹn nào thực hiện được.
Nhưng rồi tất cả lại kéo anh về với thực tại, với cuộc sống cuồn cuộn của ngày thường. Anh khoát tay: “Thôi, nhất định kỳ này, phải thực hiện bằng được những lời hứa còn dang dở ấy. Bao nhiêu năm rồi. Mình thật là tệ! Phải quyết tâm thôi!”.
Yehh,
Trả lờiXóaPhải quyết tâm thôi, làm những gì ám ảnh mình. Ủng hộ Anh, bởi vì làm không kịp, mai mốt mình về hưu ở nhà trông cháu làm sao mà làm.
Bác chưa đi Sơn Dương thật à? Thế hôm nào em đi, em rủ bác nhé?
Trả lờiXóaEm nghĩ giống Mooncakesg, cái gì tự nhiên muốn làm thì làm ngay anh ạ, kẻo không công việc cuộc sống bộn bề lại kéo tuột mình đi, để rồi một lúc nào đó có gì nhắc nhớ lại trăn trở vì lời tự hứa khi nào.
Trả lờiXóamooncakesg: Em nói mai mốt về hưu làm anh giật nảy mình. Hì!
Trả lờiXóaVMC: Anh chưa đi mà. Em đi nhớ bảo anh nhé!
Trả lờiXóaLana: Đúng thế đấy em ạ! Mình cứ ngại ngại thế nào đấy để rồi ân hận vì những lời hứa dang dở không bao giờ còn thực hiện được nữa.
Trả lờiXóaA Thụy ơi bài báo về chợ tình đầy ắp những chuyện buồn là sao ạ? là ngừi ta sau khi gặp lại nhau rùi làm cho mọi việc xáo trộn lên hay sao ạ?
Trả lờiXóaSơn Dương thì em đi rồi nhé, thích quas, hơn được anh Thụy, hờ hờ.
He he...
Trả lờiXóaCó những khi nhớ về kỉ niệm một thời và nó thêm thôi thúc mình làm một điều gì đó cho hiện tại và tương lai. Em ủng hộ anh nhé:)
Trả lờiXóaA.VMC chắc là thông thuộc Sơn Dương quá rùi:> Khi nào cho em đi ké với nhé :)
Bạn anh rất biết tính anh đấy:)
Trả lờiXóaTiti: Em he he thế là sao? Hic
Trả lờiXóaNLVD: Là chợ Tình Khâu Vai đó em. Ừ, anh chưa đến Sơn Dương mới tệ chứ!
Trả lờiXóaScarlett: Hà hà! Cám ơn em! Anh VMC thông thạo chỗ đó lắm. Bài báo anh nói trong bài là của anh ấy đấy em ạ!
Trả lờiXóaMai: Trời đất! Com một câu kết luận thế, làm anh phải đọc lại chính bài viết của anh mấy lần xem bạn anh biết tính anh thế nào đấy nhé!
Trả lờiXóaVầng. Muốn gì cứ làm đi anh ơi, mấy chốc mà...
Trả lờiXóaEm mới nghe địa danh Sơn Dương lần đầu nhưng cây đa Tân Trào thì nghe nhiều lần. Nghe nói chợ tình mà em chưa chứng kiến tận mắt người ta tình như thế nào ở đó...
Trả lờiXóaĐàm Hà Phú: Hì, bác Xuân Diệu có câu "Mau lên chứ vội vàng lên với chứ!" mà em!
Trả lờiXóaChợ tình anh nói ở đây là chợ tình Khâu Vai ở Hà Giang. Còn Sơn Dương là huyện mà nơi đó có cây đa Tân Trào lịch sử em ạ!
Trả lờiXóaNghe bác nói quyết tâm, giống như sắp ra trận ấy nhỉ, bừng bừng khí thế. Cái tên Sơn Dương nghe như là Dê Núi ấy bác nhỉ?
Trả lờiXóaHwoangNguyen: Sơn Dương là tên một huyện của Tuyên Quang. Nhưng nghĩa Hán Việt thì đúng là Dê Núi đấy!
Trả lờiXóa