1
Bố chị bố mất khi ông 83 tuổi. Cái tuổi đại thọ, thường làm cho những người ruột thịt tiếc vì sự mất mát hơn là phải xót thương. Là con gái đầu, lại là đứa con được ông cưng chiều và trông đợi nhiều nhất. Vì thế, suốt thời gian lo đám tang cho bố, chị thẫn thờ như một đứa trẻ. Thỉnh thoảng, chị lại mếu máo gọi tên bố, như ngày nào còn bé được bố đưa về quê sơ tán.
Đưa bố về quê. Mấy chị em chị cùng lo lắng chu toàn cho hậu sự của bố. Lúc trở lại Hà Nội, ngồi yên trong căn phòng bố vẫn ở, hai hàng nước mắt chị chảy dài trên má. Bao nhiêu kỷ niệm với bố ập về dồn dập, không đầu không cuối. Đứng bên cạnh chị, ngay sát cạnh chị, lặng im, anh đặt tay lên đôi vai đang rung nhè nhẹ của chị. Anh biết, chỉ một cái đặt tay ấy của anh thôi cũng làm chị vững vàng lên rất nhiều.
Buổi tối, khi trở về nhà mình, anh hỏi: “Em nhớ nhất về bố là kỉ niệm gì?”.
Cả mấy ngày u uất, giờ anh mới thấy chị cười. Nụ cười làm anh thấy nhẹ nhõm hẳn. Và câu trả lời của chị làm anh vô cùng ngạc nhiên. Chưa bao giờ anh nghĩ đến một câu trả lời như thế. Chưa bao giờ anh nghĩ đến một kỉ niệm thật bình dị mà lại làm chị nhớ đến thế!
2
Thời bao cấp, bố chị là Giám đốc một Nhà máy ô-tô lớn của Thành phố. Lương cao. Tiêu chuẩn tem phiếu cao. Ông là một trong số ít các giám đốc có xe hơi riêng thời đó. Ông thường mặc măng-tô dạ vào Mùa Đông hoặc áo vét mỏng vào Mùa Hè, giày da, đội mũ dạ và xách một chiếc cặp da rất đẹp, chiếc cặp da thật do một bạn hàng tặng.
Chiều tối hôm ấy, trở về sau một chuyến công tác, vừa vào đến nhà, ông đã gọi chị. Chị biết, thông thường, khi ông đã gọi thế là chắc chắn ông có một món quà gì cho chị. Khi ông mở chiếc cặp da, chị tròn mắt ngạc nhiên: Mớ rau muống còn xanh non và một miếng thịt lợn thật ngon gói trong chiếc túi nilon. Ông bảo: “Cho con đấy. Nấu ngay tối nay cho cả nhà mình ăn con nhé!”.
Chị đứng như trời trồng. Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì, chị nắm chặt tay bố và cười thật to: “Con biết rồi nhé! Bố không dám để túi rau thịt ra ngoài vì sợ người ta nhìn thấy ông giám đốc oách thế này mà lại xách túi ấy chứ gì! Bố xấu hổ phải không? Thế nên mới cho vào chiếc cặp da đẹp thế này. Đúng không? Thôi, lần sau bố đừng mang về nữa. Nhà mình cũng có mà!”. “Bố biết thế! Nhưng vì mẹ con con thích ăn rau muống thả bè ở ao quê nên tiện thấy thì bố mua thôi!”.
3
Trong vô vàn những kỉ niệm giữa bố và chị từ những ngày chị còn tấm bé, không hiểu sao, và cũng không thế giải thích được là vì nguyên cớ nào, hình ảnh bố trở về sau chuyến công tác ấy, với mớ rau muống thả bè và cân thịt lợn được ông giấu kỹ trong chiếc cặp da sang trọng, lại là kỉ niệm, là hình ảnh mà chị nhớ nhất, nhớ không thể nào quên!
Ui, anh ém hàng nhé! Chuyện hay như thía mà bi h mới kể!
Trả lờiXóaCâu chuyện kể rất thật và hay.
Trả lờiXóaĐôi khi có những điều thật bình dị, đơn sơ nhất lại là điều khó quên nhất đấy thôi!
Trả lờiXóaCHuyện này làm em nhớ bố em quớ :-( Ông cụ cũng hay mua quà cho 2 chị em mỗi lần đi công tác. Sau này, khi nghỉ hưu ròi, trước khi đi đâu, ông thường nói với bà rằng " bà cho tôi ít tiền để khi về mua quà cho các con" :-D
Trả lờiXóaChuyện thật và cảm động anh ạ. Khi người thân đi xa ta lại thường hay nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào và bồi hồi...
Trả lờiXóaChuyện thật cảm động, nhớ về một thời xa xưa :)
Trả lờiXóaHuyền Nga: Em biết là vừa rồi anh quá bận, không viết được mà!
Trả lờiXóaVõ Chí và Dã Quỳ: Cám ơn các bạn!
Trả lờiXóaTiti: Cụ ông nhà em được cụ bà săn sóc kỹ thế hả em? Hì! Cụ không có quỹ đen hả?
Trả lờiXóaLana: Đúng thế em ạ! Nhiều khi chỉ là một chi tiết gì đó rất nhỏ thôi.
Trả lờiXóaĐàm Hà Phú: Cám ơn em!
Trả lờiXóaAnh viết tình cảm quá, làm em lại nhớ tới ba, lúc nhỏ mỗi khi trở về nhà khi đi công tác, lúc nào em cũng có quà.
Trả lờiXóaÔng cụ nhà em có thói quen kỳ lạ là không thích tiêu tiền. Khi nào phải xài tiền thì ông rất lóng ngóng. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà mẹ em lo hết. Nhưng ông lại rất thích đưa quà cho con, cho cháu chỉ để nhìn thấy chúng cười, thậm chi chê bai ỏng eo ông cũng khoái ra mặt :-D
Trả lờiXóaWooo...hôm nay em mới biết rau muống có hoa màu tím.
Trả lờiXóaLu: Hoa rau muống khá đẹp đấy em ạ!
Trả lờiXóamooncakesg: Con gái nhớ ba là đúng rồi em!
Trả lờiXóaTiti: Cụ nhà em đúng là dân nghệ sĩ rồi. Đàn ông mà xa lạ với tiền bạc là chuẩn lắm đấy em ạ!
Trả lờiXóaThật đúng là bố và con gái anh nhỉ?!. Đọc chuyện này, chắc chị cảm động lắm!
Trả lờiXóa