Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010

CHẲNG NỢ NẦN GÌ NHAU



Bước vào nhà chưa đầy 5 phút là anh sực nhớ và la toáng lên: “Trời đất ơi! Anh quên đồ trên taxi. Gọi ngay, gọi ngay!”. Cả nhà lao ra đường. Chiếc xe đã đi mất dạng. Mọi người nhốn nháo. Ai đó nói: “Gọi ngay cho tổng đài”. Anh lập cập bấm máy. Nghe xong, anh nói: “Họ nói mời tới ngay Bộ phận giải quyết khiếu nại của Hãng. Đi thôi!”.

Từ sân bay, đi xe buýt của Hãng hàng không đưa về một địa điểm trong Thành phố. Xuống xe, một chiếc taxi trờ đến. Anh lên xe trông tình trạng vội vàng. Va ly, túi xách chất cả vào cốp sau. Vậy mà khi xuống xe anh lại quên mất toàn bộ đồ của mình. Giờ thì biết tìm cái xe đó ở đâu được đây?

Nghe anh trình bày vắn tắt, chị Trưởng Bộ phận giải quyết khiếu nại giải thích: “Anh bình tĩnh. Ngay lập tức, chúng tôi sẽ phát đi thông báo toàn hệ thống. Anh ngồi chờ kết quả nhé!”.


Hơn nửa tiếng trôi qua trong tuyệt vọng. Chẳng có hồi âm gì.

Cuối cùng, người ta cũng gọi anh lại: “Chúng tôi đã cho phát thông báo trên toàn hệ thống nhưng chưa có ai hồi âm về việc khách bỏ quên đồ ở cốp sau của xe như anh vừa trình bày. Hiện tại, có 17 xe đi tỉnh xa, đã tắt bộ đàm sau khi báo cáo với chúng tôi. Các lái xe này hầu hết dùng di động sim khuyến mại nên chúng tôi chưa liên hệ được hết. Anh chịu khó chờ tiếp nhé!”.

Bỗng trên bộ đàm khọt khẹt rồi có ai đó nói: “274 báo, 274 báo! 031 nhờ 274 báo hộ, trên xe có khách để quên đồ gồm 2 va ly to và 1 túi xách màu nâu. Vì 031 tóm được cuốc tỉnh nên phải đi ngay. Nhờ báo với Tâm (trung tâm) xác nhận 031 vẫn đang bảo quản đồ cho khách an toàn. Khoảng 3 giờ chiều quay lại thành phố. Sẽ mang đồ về Tâm để trả cho khách.”.

Chị Trưởng phòng nhìn anh: “Anh nghe rồi đấy. Yên tâm đi anh. Khoảng 3 giờ chiều, mời anh quay lại đây lấy đồ. Nếu anh muốn, chúng tôi sẽ mang đồ đến tận nhà anh ngay sau lúc lại xe quay lại Thành phố”.

Hơn 3 giờ chiều. Tại Bộ phận giải quyết khiếu nại. Sau khi kiểm tra một vài thủ tục nhận biết để xác nhận chính xác. Chị Trưởng phòng trao lại đồ cho anh, theo đúng cái cách trả lại đồ cho khách bỏ quên mà hầu như ngày nào chị cũng phải làm.

Anh ngập ngừng: “Tôi muốn gặp lai cậu lái xe ấy, được không chị!”. “Về nguyên tắc, chúng tôi không can thiệp vào quan hệ của anh và nhân viên của chúng tôi. Tuy nhiên, nếu chỉ vì anh muốn cho cậu ấy cái gì đó thì tôi phải nói luôn là hoàn toàn không cần thiết anh ạ!”. “Tôi biết thế! Nhưng vẫn xin chị số di động của cậu ấy! Cậu ấy là người như thế nào hả chị?”. “Cậu ấy làm ở chỗ chúng tôi được hơn 3 năm. Vợ vừa sinh cháu. Hoàn cảnh gia đình bình thường. Hiện tại thì đang hơi khó khăn”.

Gần tối. Sau cuộc điện thoại hẹn gặp, cậu lái xe buổi sáng xuất hiện trước cửa nhà anh. Người gày gò, tóc cắt cao, dáng vẻ hơi nhút nhát. Cậu nói ngay khi gặp anh: “Em xin lỗi đã làm anh phải lo lắng. Lúc anh xuống xe, em cũng không nhớ ra đồ của anh để ở sau xe. Lại bắt được cuốc tỉnh xa nên phải chạy ngay. Anh thông cảm. Ít khi bọn em có được cuốc “ngon” thế. Chạy hơn nửa tiếng mới nhớ ra. Em phải nhờ bạn em báo hộ với Trung tâm đấy”

Anh đưa cậu lái xe cái phong bì đã chuẩn bị từ trước: “Em cầm lấy. Chút quà của anh thôi. Thế mà anh cứ tưởng mất mất đấy. Cám ơn em! Thật thà, tốt bụng như em, thế nào cuộc đời cũng gặp nhiều may mắn!”.

Ngần ngừ một lát, cuối cùng, cậu lái xe quả quyết: “Em không lấy của anh đâu. Đãng trí, làm anh phải lo lắng đã là dở lắm rồi. Nhưng em đang khó khăn quá. Anh cho em vay chỗ này. Cuối năm em xin được trả lại”.

Nói rồi, cậu bóc ngay cái phòng bì và tròn xoe mắt vì thấy nó nhiều quá. Cậu tì tay xuống capo xe viết vội cái biên nhận ngay trên tờ phong bì vừa xé nguệch ngoạc. “Anh cho em vay. Anh giữ cái biên nhận này cho em. Gần Tết, em xin đến gửi lại anh nhé! Em xin phép đi đây!”.

Cầm tờ biên nhận bất đắc dĩ trong tay. Vừa quay vào nhà, anh vừa vo viên và ném nó vào thùng rác ở góc cửa. Xong, anh móc túi, lấy điện thoại và nhắn một cái tin: “Anh vừa vứt cái biên nhận của cậu đi rồi. Coi như mình chẳng còn nợ nần gì nhau nữa. Nhớ chăm sóc vợ con cho tốt nhé!”




44 nhận xét:

  1. đọc xong, ngồi lặng người một chút,đúng là trong cuộc sống luôn luôn có những điều bất ngờ!

    Trả lờiXóa
  2. E hèm, thật thà là cha mách qué. CHắc chắn anh tài đã thuộc nằm lòng câu nài của cha ông thôi mừ :-D
    Tuy nhiên, là em thì em sẽ phạt thêm anh Thụy vì tội đãng trí một chầu hải sản và karaoke :-D

    Trả lờiXóa
  3. Câu chuyện rất rất đẹp anh ạ.

    Nếu comment, em chỉ có thể ước cái tin nhắn của 'Anh' dừng ở 'ném biên nhận đi rồi.' Câu không nợ nần gì nghe... thế nào ấy. Vẫn còn đó cái tình rất đẹp từ cả phía 'Anh' và người lái taxi.

    Trả lờiXóa
  4. oài, anh ở đây cư xử rất là đại gia nhé. Em đồng í với chị Lana. Nhưng sao một đống đồ thế mà quên được hả bác? bình thường anh có vệ sĩ khiêng đồ hem, hè hè? :-D

    Trả lờiXóa
  5. Rất cảm động! Cả anh lái xe và anh đều hành động rất nghĩa hiệp, người Sài Gòn gọi đó là "chất anh Hai". Ha ha.
    Chúc mừng!

    Trả lờiXóa
  6. Anh Thụy người miền Bắc nhưng có pha tí "chất anh Hai".Ui, đại gia thứ thiệt đây nè.

    Trả lờiXóa
  7. mooncakesg: Là người trong cuộc, mới thấy hết sự bất ngờ và cảm động vì một con người trung thực như vậy bạn ạ!

    Trả lờiXóa
  8. Titi: Thế em không nhớ là anh VMC còn đãng trí hơn anh à! Quên luôn cả 3000 USD ở túi sau của ghế máy bay đấy. Thế tức là còn bị phạt hơn anh ấy chứ!

    Trả lờiXóa
  9. Lana: Đúng là vứt thật em ạ! Hì!

    Trả lờiXóa
  10. Gauxx: Đâu mà có vệ sĩ em. Hầu hết anh tự làm mà! À, mà hôm đó thật tệ. Thường thì anh đi VNA và có xe đón. Hôm ấy nổi cơn tiết kiệm, đi hãng giá rẻ, mới ra lắm chuyện thế đấy!

    Trả lờiXóa
  11. Do Quang Tuan Hoang: Hà hà! Cám ơn lời khen của em. Anh Hai thì nhiều phẩm chất hay và nghĩa hiệp lắm. Anh không sánh được đâu em!

    Trả lờiXóa
  12. Hạnh Phúc Lang Thang: Em ơi, anh là tiểu gia thôi, không phải đại gia đâu. Hì

    Trả lờiXóa
  13. Nhưng cái hình minh hoạ của bác có dính đến câu chuyện này không, hay là bác đang "sáng tác"? , :))

    Trả lờiXóa
  14. Việc viết cái biên nhận nợ làm em hơi bất ngờ nhỉ, nhưng cũng là một nét hay. Cảm động

    Trả lờiXóa
  15. Chu Nam Cuong: Cái hình thì không liên quan gì đến câu chuyện! Tôi lấy trên google mà. Câu chuyện thì có thật đấy bác ạ! Tôi chỉ kể lại, chỉ sắp xếp lại vài tình tiết mà thôi.

    Trả lờiXóa
  16. Đàm Hà Phú: Đúng là hơi bất ngờ. Nhưng không bất ngờ bằng việc cậu ấy giữ nguyên vẹn 3 món đồ, không hề màng đến nó em ạ!

    Trả lờiXóa
  17. Nếu là H, H sẽ nhắn cho anh lái xe: chúng ta còn nợ nhau nhiều lắm đấy ;) Làm sao trả hết những nghĩa tình như thế hở anh?

    Trả lờiXóa
  18. Số anh gặp được nhiều người hay thế. Sòng phẳng kiểu rất tình nhé.

    Trả lờiXóa
  19. Anh may mắn gặp người tốt, cậu lái xe may mắn có được hành khách hào hiệp nghĩa cử. Còn em cũng đã ở trong tình huống của anh nhưng tài sản đã một đi không trở lại mới cách đây không lâu.

    Trả lờiXóa
  20. Có lần em về Hanoi đi Taxi, em xuống xe bỏ quên lại bóp đựng son phấn. Một lúc sau có tiếng lễ tân báo lên phòng xuống nhận đồ. Em xuống tới thì anh tài xế Taxi đã đưa lại cho em cái bóp và nói biết chắc nó là của em, anh ta lái đến hotel trả lại cho em sau 1 cuốc đưa khách khác.

    Trả lờiXóa
  21. Có những chuyện như này thì mới thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp và chữ TÂM vẫn còn ở đấy. Hy vọng là những người như anh chàng tài xế taxi kia vẫn còn rất nhiều ngoài kia. Anh cũng thật may mắn!

    Mà tin nhắn có chữ "nợ nần" sao nghe nặng nề quá vậy anh ?

    Trả lờiXóa
  22. haukhaoco: Hì, tôi chỉ định nói là hết nợ nần tiền bạc thôi bạn ơi! Tuy nhiên, cách nói đó hơi bị... có vấn đề. Tôi hiểu ý bạn!

    Trả lờiXóa
  23. HoaLu: Thường thì sẽ không bị mất tài sản bạn ạ! Đặc biệt là tài sản lớn.

    Trả lờiXóa
  24. Lu: Tài sản bị mất nhỏ thôi, nhưng anh chắc là em đã rất vui. Đúng không?

    Trả lờiXóa
  25. Dã Quỳ: Bạn tin tôi đi, người tốt nhiều hơn người xấu rất nhiều bạn ạ!

    Trả lờiXóa
  26. Cám ơn bác về câu chuyện hay cuối tuần.

    Trả lờiXóa
  27. Rất vui và hơi ... "ngượng ngập" vì đã trót nghĩ ko hay :) Giấy biên nhận cũng quả là bất ngờ anh ạ.

    Trả lờiXóa
  28. Mai: Đúng là hơi bất ngờ. Nhiều người hỏi anh là chuyện thật hay không? Chuyện thật và nhà anh là những người trong cuộc mà!

    Trả lờiXóa
  29. Hihi, anh đãng trí thế hả anh? Mà sáng nay em còn được nghe vụ anh đi tìm tờ 100$, tìm mãi chả thấy. Rồi người tìm hộ anh lại tìm được tờ 100EU, thật thế hả anh??? Bó tay luôn!!!

    Trả lờiXóa
  30. hic, cảm động thật anh ạ. Và em cũng tin với những người như cậu ta thì vợ con sẽ rất hạnh phúc.
    Nhưng mà nếu là em, chắc là em sẽ ...đến tận nhà cảm ơn, và cái phong bì kia, coi như là quà mừng cho em bé, như thế cậu í đỡ ngượng hơn, anh nhỉ :)

    Trả lờiXóa
  31. NADIA: Hi! Dung la nhu the day em a! Chan qua co! Hic

    Trả lờiXóa
  32. Me Cua va Bong: Cung la mot cach the hien dep em a! Nhung co le Dan ong Bon anh thi thuong the hen tinh cam ng

    Trả lờiXóa
  33. Từ nay anh cứ gọi em lên sb đón nhé. Có gì cho em cơ hội viết biên nhận.

    Trả lờiXóa
  34. Anh lái taxi ko tham và gặp được người hành khách tốt bụng. Chắc đây sẽ là kỉ niệm rất đáng nhớ trong nghề nghiệp của anh í đó anh ạ. La lá la, cuộc đời này còn có thật nhiều niềm vui, a nhỉ hihi:>

    Trả lờiXóa
  35. Thực ra, phụ nữ hay quên quên, nhớ nhớ hơn. Nhưng là quên những điều vụn vặt, lẩm cẩm. Đằng này, cả 2 anh cùng đãng trí "quả nhớn" như nhau. Hi hi...nói chung là phải chịu phạt nặng như nhau. Hú hú...

    Trả lờiXóa
  36. VMC: Gớm, lúc ấy mà gọi em, em lại đi đâu mất ấy chứ!

    Trả lờiXóa
  37. Scarlett: Đúng thế! Một trong những kỷ niệm đẹp của một cái nghề đầy rẫy cái xấu và cái tốt luôn luôn ở ngay cạnh nhau.

    Trả lờiXóa
  38. Titi: Dạo này em hay phạt nhỉ? Mà em đã ra Hà Nội chưa?

    Trả lờiXóa
  39. Hoi xua em k thich may tai xe taxi vi chay au ma lai du dan nua, thay ho quanh nhau ngoai duong hoai. Khong ngo minh lai thien can den nhu vay. Cau chuyen cua anh cam dong qua.

    Trả lờiXóa
  40. em cũng 1 lần được trả lại đồ khi mình để quên trên xe, còn 1 lần thì mất luôn anh ạ, trong khi mình còn biết được cả biển số xe và tên lái taxi.

    e, thích cái tin nhắn của anh

    Trả lờiXóa
  41. Phung Tran: Cũng có người này người kia chứ em!

    Trả lờiXóa
  42. Mecghi: Hì, cái tin đấy ngẫm lại, chẳng hiểu sao lúc đó anh lại nhắn như vậy nữa.

    Trả lờiXóa