Đọc Phạm Tiến Duật, quá nhiều bài thích, chẳng biết chọn bài nào hay nhất nữa, nhưng có lẽ hai bài ấn tượng nhất với tôi là Lửa Đèn và Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây. Duật là nhà thơ của Trường Sơn những năm đánh Mỹ, giải nhất cuộc thi thơ Báo Văn Nghệ năm 73. Những năm ấy, anh nổi tiếng lắm. Đám thanh niên mới lớn chúng tôi, không ai là không biết tên tuổi anh, thơ của anh.
Lửa Đèn thì “siêu” rồi, miễn bình luận. Nhưng gần gũi nhất, thân thuộc nhất với chúng tôi là Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây. Có lẽ, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho bài thơ đến gần gũi với công chúng là Nhạc sĩ Hoàng Hiệp đã phổ thơ rất thành công, thành bài hát mà đến tận ngày hôm nay vẫn có rất nhiều bạn trẻ hát bài hát này.
Tôi còn nhớ, ngày bài hát mới được hát trên sóng của Đài Tiếng nói Việt Nam, có một chị văn công quân đội không chuyên, trưởng thành từ phong trào văn nghệ quần chúng, đã hát bài hát này với 2 giọng nam và nữ. Kiểu hát song ca bây giờ, nhưng chỉ do một người thực hiện. Điều đặc biệt ấy càng làm cho bài hát thêm phần hấp dẫn.
Bài thơ có hai khổ, không hiểu sao lại không được Hoàng Hiệp đưa vào bài hát. Hai khổ thơ rất hay và cái chính là nó thể hiện rất rõ cái bản chất của bài thơ: Hai đầu Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây và ở hai đầu ấy, anh bộ đội và cô thanh niên xung phong đang nhớ nhau, thi đua nhau… trong những ngày hành quân đánh giặc.
KHỔ THỨ NHẤT
“Một dãy núi mà hai màu mây
Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác
Như anh với em, như Nam với Bắc
Như Ðông với Tây một dải rừng liền”.
KHỔ THỨ HAI
“Ðông sang tây không phải đường như
Ðường chuyển đạn và đường chuyển gạo
Ðông Trường Sơn, cô gái "ba sẵng sàng" xanh áo
Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh”.
TOÀN BỘ BÀI THƠ
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn
Hai đứa ở hai đầu xa thẳm
Ðường ra trận mùa này đẹp lắm
Trường Sơn Ðông nhớ Trường Sơn Tây.
Một dãy núi mà hai màu mây
Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác
Như anh với em, như Nam với Bắc
Như Ðông với Tây một dải rừng liền.
Trường Sơn Tây anh đi, thương em
Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo
Muỗi bay rừng già cho dài tay áo
Rau hết rồi, em có lấy măng không.
Em thương anh bên tây mùa đông
Bướm khe cạn nước bay lèn đá
Biết lòng Anh say miền đất lạ
Chắc em lo đường chắn bom thù
Anh lên xe, trời đổ cơn mưa
Cái gạt nước xua tan nỗi nhớ
Em xuống núi nắng về rực rỡ
Cái nhành cây gạt nỗi riêng tư.
Ðông sang tây không phải đường như
Ðường chuyển đạn và đường chuyển gạo
Ðông Trường Sơn, cô gái "ba sẵng sàng" xanh áo
Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh.
Từ nơi em gửi đến nơi anh
Những đoàn quân, trùng trùng ra trận
Như tình yêu nối lời vô tận
Ðông Trường Sơn, nối Tây Trường Sơn.