Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

CUỘC ĐIỆN 10 NĂM



Cuối giờ làm việc sáng, điện thoại cầm tay đổ chuông. Anh cầm máy. Màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc, nhưng đã lâu lắm, lâu lắm rồi, khoảng hơn 10 năm, anh chẳng còn liên hệ gì nữa.

“Tôi đây anh! Anh khỏe không? Lâu lắm rồi chẳng gặp nhau. Anh dạo này thế nào?”

“Tôi khỏe! Nhưng công việc không tốt. Chắc anh cũng biết tin tôi đã xin thôi việc ở Báo rồi. Buồn lắm! Nhưng khi mình đã trở thành vật ngáng đường của ai đó thì tôi rút lui thôi. Làm lại những gì mà anh đã làm từ 10 năm trước đấy! Tôi gọi anh, định gặp lại, xem có cơ hội gì hợp tác với nhau”.

Thoáng tích tắc của từ “gặp lại” bạn vừa nói xui khiến anh nhớ lại những ngày đầu của gần 18 năm về trước. Cái ngày 7 anh em tề tựu nhau về làm tờ báo từ số “không số” đầu tiên. Có thể nói, đó là bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh, và có thể, của tất cả 7 “chiến tướng”, theo cách nói của mấy anh em ngày ấy.

Quán café ngã tư Hàng Bồ-Hàng Thiếc. Nửa đêm vẫn chưa ai muốn về. Mình phải làm tờ báo thế nào cho thật hay nhỉ? Vài ly rượu, tách café… rồi tranh luận, rồi cãi nhau. Gần 2 giờ sáng. Ai đó đứng dậy kết thúc: Thôi! Về đã! Mai lại tiếp. Làm lấy sống chứ làm lấy chết à?

Lần ấy tờ tạp chí tiếng Anh in sai cái tên vị trí trên bản đồ.Thật là nhạy cảm! Cả tòa soạn thức trắng đêm để dán đề-can che cái chỗ sai đi, kịp ngày phát hành. Mệt, nhưng ai cũng vui! Còn nhớ, mấy chị vợ anh Phó Tổng Biên tập hay ghen không thấy chồng về, bèn kéo cả đến Tòa soạn. Thế là cũng dán, cũng can, cũng chắp y như mọi người. Gần sáng, mệt quá, anh lăn ra ngủ ở Phòng Thư viện. Tỉnh giấc, không hiểu sao thấy mình đang nằm giữa một đám các cô gái cũng đang ngủ ngon lành. Sau lần đấy, anh được các cô bầu là người đàn ông nghiêm túc nhất khi ngủ.

Cũng lần đầu tiên, anh được mang trọng trách là thượng khách cho chuyến viếng thăm đại bản doanh Nhật báo Kinh tế Trung Hoa ở Bắc Kinh. Vạn lý Trường thành.Cố cung. Di Hòa Viên. Vương Phủ Tỉnh. Thập tam Lăng. Đặc khu Thâm Quyến. Quảng Châu với Sa Diện, nơi anh Phạm Hồng Thái gieo mình. Hòang Hoa Cương. Trụ sở Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội.

Tất cả đã lùi xa quá rồi!

Gần 18 năm, cho những cuộc chia tay của tất cả 7 “chiến tướng” ngày ấy. Và bạn anh là người cuối cùng. Không còn ai ở lại nữa. Cũng không còn những gì vương vấn lại của nơi ấy nữa. Tờ báo giờ đã giàu có lên nhiều. Cái giàu làm mọi người sống đầy đủ hơn, tự mãn hơn và có thể, vì thế, cũng ích kỷ hơn nữa. Nhưng những cuộc chia tay thầm lặng của những con người đã tới nơi ấy, đã hết mình vì nó, dù bất kể là vì lý do gì, cũng làm cho cả người ở lại và cả những người đã ra đi, chưa bao giờ được thanh thản.

Nghĩ thế, không một chút ngần ngừ, anh khẳng định với bạn trên điện thoại: “Tuần này tôi sẽ qua chỗ anh! Tôi sẽ gọi điện trước khi qua nhé!”




19 nhận xét:

  1. Cứ đọc những bài về đồng đội cũ, rồi chuyện tan hợp, kỷ niệm chiến hào thế này thường là em đau dạ dày lắm anh T ạ. Trong bụng nó cứ oánh lô tô kiểu gì ấy.

    Trả lờiXóa
  2. "mình đang nằm giữa một đám các cô gái cũng đang ngủ ngon lành" -điềm báo đầu tiên của mô hình công ty bi giờ anh héng :-D

    Trả lờiXóa
  3. NLVD: Ừ, em nói đúng! Kỷ niệm về đồng đội là một trong những kỷ niệm nặng nghĩa, nặng tình nhất mà!

    Trả lờiXóa
  4. VMC: Em cũng biết à? Nhưng có lẽ, anh này rời khỏi nơi ấy là cú sốc lớn nhất đối với cả hai phía. Và có lẽ là tiếc nhất!

    Trả lờiXóa
  5. Người đờn ông khôn ngoan nhất là khi ngủ chung với mí em nó lần đầu đừng có mần gì cả, như thế mới làm cho em nó nhớ lâu...cũng như người phụ nữ khôn ngoan nhất, là khi ngủ chung mí đàn ông lần đầu cũng đừng có táy máy bậy bạ, như thế mới làm cho anh nó yên tâm rằng...ở gần em này tiết hạnh của mình sẽ ko bị sờ mó ;))

    Trả lờiXóa
  6. Lu: Chà chà! Thông minh và khôn ngoan thế là.... ấy lắm đấy nhé! Hì!

    Trả lờiXóa
  7. Bạn bè hay là gì đi nữa cốt là giữ "cái tình" cho đẹp, bác thấy có đúng không ạ?
    10 năm, nhìn về phía trước thì có thể lâu. Nhìn về quá khứ, ôi trời, mới như ngày hôm qua. Thời gian trôi qua khiếp thật.

    Trả lờiXóa
  8. HN: Đúng thế! Giữ tình bạn lâu bền khó lắm đấy bạn ạ! 10 năm, vừa lâu, nhưng cũng vừa nhanh thôi.

    Trả lờiXóa
  9. Xin chào anh Thuy, làm phiền anh một tý. Đọc blog của anh lâu rồi, thấy hay quá. Giận nhất là sao mình ko ko viết được như anh, có cảm xúc trước cuộc sống được như anh, chẳng hạn như cái vụ lẩu băng chuyền ấy, chỉ ăn thôi chả nghĩ được gì. Thế là rồi cũng tập toẹ làm một cái gọi là blog, hôm đầu đẩy được 2 câu thơ lên, rồi mấy hôm nay bận quá, giờ vào lại chẳng thể nào làm gì được nữa. Trời ơi là trời, anh có thể chỉ bảo giúp được không ạ ?
    Em cám ơn anh nhiều.
    (Em gửi tin này cho anh rồi, nhưng khi xem lại thì là bên bài Như đốm lửa nhỏ, có vẻ đã qua mấy ngày ko ai làm gì nữa, nên gửi lại ở đây, khổ, dốt nó khổ vậy đấy anh ơi!)

    Trả lờiXóa
  10. Gốc Gạo: Anh vừa xong một bài viết về những năm tháng làm báo. Chợt nghĩ, anh vốn là dân Bách Khoa, bí quá đi làm báo. Đầu tiên viết khó quá. Sau rồi nghĩ là thôi, mình cứ thấy thế nào, nghĩ thế nào thì đơn giản là viết ra như thế. Có lẽ, cách đấy là đơn giản nhất đấy em ạ!

    Trả lờiXóa
  11. Dạ, cám ơn anh rất nhiều. Nhưng đúng là em đã viết rất tồi, nên anh hiểu nhầm điều em muốn rồi ạ. Em muốn anh chỉ bảo cho vài chiêu về mặt kĩ thuật để làm cho blog đẹp và phong phú. (hic hic, may quá, hoá ra anh là dân BK, vậy là "trúng ổ con chuồn chuồn" rồi). Bây giờ em muốn gửi bài lên cũng còn đang là chưa làm nổi nữa kia, chứ đừng nói đến ảnh, clip... Không hiểu sao em tệ hại đến thế kia chứ !

    Trả lờiXóa
  12. Gốc Gạo: Hà hà! Post bài thì dễ lắm mà. Bạn làm thế này nhé!

    1. Click Blogger ở phía trên, bên tay trái.

    2. Click vào "Bài Đăng Mới"

    3. Copy tên bài vào mục Title. Copy bài vào mục Nội dung phía dưới. Sau đó, bạn Click vào cái ô ký hiệu ảnh, phía trên ấy.

    4. Click "Duyệt" để chọn ảnh định đưa lên.

    5. Chọn hiển thị vào mục nào? Mục nào do bạn tự đặt. Ví dụ: Bạn bè, Môi trường, Kỷ niệm...

    6. Click "Xuất bản Bài đăng"

    7. Click "Xem Blog"

    Thế là xong rồi đấy bạn ạ! Bạn cứ tiếp tục mày mò nhé! Sẽ tìm ra nhiều cái hay nữa đấy bạn ạ!

    Trả lờiXóa
  13. Con người ta muốn Nhẫn nhịn để được làm việc và cống hiến ... thế mà cuối cùng cũng không thể Nhẫn được.10 năm tưởng là dài nhưng cuối cùng nó cũng là quá ngắn phải không anh Thụy ?

    Trả lờiXóa
  14. Anh trai!
    Lần nào vô thăm anh cũng có những cảm giác ngẫm ngẫm bùn vui lẫn lộn.Liên tưởng đến một cuộc sống tâm hồn phong phú giàu có.
    Bất đắc dĩ có một cô em gái. Thêm 1 cô em gái nhõng nhẽo mè nheo trong bộ sưu tập anh có cuời bùn hong?

    Trả lờiXóa
  15. ycine: Đúng thế em ạ! Ngoảnh lại, tưởng như vừa mới đây thôi. Hic!

    Trả lờiXóa
  16. thynguyen81: Hà hà! Lâu lắm rồi mới thấy em! Trời đất, em dùng từ "bộ sưu tập" làm anh sợ quá. Hì! Đương nhiên là có thêm một cô em thì thích rồi chứ em!

    Trả lờiXóa
  17. Dạ, Em cám ơn anh nhiều. Em sẽ thử ạ.

    Trả lờiXóa
  18. Nhieu nguoi khong yeu toilúc 09:41 3 tháng 6, 2011

    Chào anh,

    Em còn nhớ và cảm nhận nó diễn ra rất gần đây, có lẽ vì đó là những kỷ niệm đẹp. Ngày ở Nguyễn Thái Học, mấy anh em tầng 2 hay tổ chức hàng tháng: ăn uống, hát hò (Ở phố hàng Bột ấy), cái H thường được giao làm thư ký, còn anh là chủ trò đấy. Bây giờ cuộc sống bon chen hơn nhiều quá.

    Trả lờiXóa