Vừa ra khỏi cổng cơ quan, thế quái nào mà đụng ngay hai thẳng quỷ sứ phóng xe máy qua. Nghe tiếng rít của phanh gấp, tránh cũng chẳng kịp. Thế là anh lăn kềnh ra đường. Bực mình không thể tả được. Vừa lồm cồm bò dậy, anh vừa nghe thấy hai thẳng vừa mắng nhau xối xả. Chúng đang cằn nhằn nhau là đã bảo đi từ từ, sao còn đi như ăn cướp thế. Cả hai đứa để kệ xe máy đấy, vội đến đỡ anh dậy. Mồm miệng hai thằng tía lia, rối rít xin lỗi. Chúng rờ rẫm chân tay anh xem có làm sao không?
Cáu sườn, anh phủi tay hất chúng nó ra rồi đứng lên. Không đau gì lắm nhưng thật là bực mình. Giờ mới nhìn kỹ hai thằng ranh con đã đâm sầm vào anh. Trời đất ơi! Đúng là cái mặt hai thằng giời đánh. Chúng còn trẻ lắm. Có khi chỉ chưa đầy hai mươi tuổi. Tóc tai vàng chóe. Một thằng còn đeo cả cái khuyên tai tổ bố. Cái kính râm bằng cái bát con đen xì được dựng ngược lên đến tận trán. Quần bò bạc thếch. Áo phông vằn vện. Sợ quá! Ngữ này mà con cháu nhà anh, chắc anh cho ăn roi thường ngày.
Hai thằng ranh nhìn thấy anh đứng dậy, mặt mũi tần ngần không dám nói năng gì nữa. Anh mắng chúng mấy câu rồi lên xe đi về nhà. Anh mà đi xe máy thì khỏi nói. Cứ từ từ hai chục cây số giờ mà đi. Ba-bét-nhè nó có cho ngửi khói thì cũng kệ. Đúng là hôm nay đen đủi. Đến lúc về còn có đứa nó tông vào. Thôi cũng đành! Vừa đi, vừa nghĩ xem mấy việc ngày mai xử lý thế nào cho ổn thỏa.
Nhưng rồi anh bống giật mình. Linh tính thế nào đấy, anh quay lại phía sau. Hai thằng hình như đang bám theo anh. Hay thật! Lẽ ra chúng nó phải chuồn cho nhanh chứ nhỉ? Bám theo mình làm gì thế này? Phải cảnh giác, bọn trẻ ranh bây giờ láo toét lắm. Thế là anh vừa đi vừa căng thẳng nghĩ cách đối phó. Bọn này âm mưu gì thì đúng rồi. Lúc bắt đầu đi, anh có thấy chúng nó đâu đâu. Giờ mình đi nhanh, chúng nó đi nhanh, mình đi chậm, chúng nó đi chậm. Nguy hiểm quá! May mà giờ tan tầm, đông người, chứ vắng vẻ, chắc phải gọi di động cho mấy cậu bảo vệ cơ quan.
Rồi thì anh cũng về đến đầu ngõ nhà mình. Chợt nghĩ, không thể cho hai thằng ranh này biết được nhà mình. Vì thế, anh quyết định đứng lại, chờ hai thằng đến gần thêm tí nữa. Anh quát thật to: “Chúng mày có bước đi không? Cứ đi theo nữa là tao báo công an đấy nhé!”. Hai thằng có vẻ sợ thật sự. Lúng túng giây lát, một thằng ngượng ngịu đi đến gần anh, nói thật nhanh: “Chúng con đi theo bố vì sợ bố vừa ngã, nhỡ bố không tự đi xe được thì khổ. Chúng con vừa tạt vào hiệu thuốc làm hộp cao Salonpas. Tối bố dán vào chỗ ngã ấy nhé! Thôi, chúng con xin lỗi bố. Bọn con vù đây!”. Nói xong, nó thả thật nhanh gói cao vào giỏ trước xe của anh rồi chạy lại xe thằng bạn đang chờ.
Anh ngẩn người chưng hửng. Vừa mở cửa vào đến nhà, điên thoại cầm tay đổ chuông. Cậu bảo vệ trực cơ quan gọi hỏi thăm: “Em vừa biết chuyện. Mấy bà bán rong kể lại. Anh ổn rồi à? Không làm sao hả anh? Thôi thế là tốt rồi. Hì hì! Anh đừng mắng em nhé! Vừa rồi, anh là người có lỗi đấy. Luật giao thông quy định người từ trong ngõ ra phải nhường đường cho cả xe bên phải và xe bên trái đấy! Anh nhớ thế nhé! Nhưng đúng là hai thẳng phải gió kia cũng đi nhanh quá nữa!”.
Một tai nạn nhỏ nhưng nhiều bài học hay, anh nhỉ.
Trả lờiXóaHehe. Hai thằng được đấy chứ.
Trả lờiXóaHihi, hình thức không phải bao giờ cũng giống nội dung anh nhỉ. Trông ngổ ngáo mà lại chu đáo.
Trả lờiXóaMà anh bị cậu bảo vệ bóc mẽ nhé, may không sao đấy.
Thôi, thế không phải là một ngày xui xẻo đâu, 2 thằng nhóc hay phết. Sự thú vị nho nhỏ đủ để anh huýt sáo vui vẻ cả chiều rồi huh?
Trả lờiXóaChuyện này đọc ròi.
Trả lờiXóaHi hi...anh mà cũng kỳ thị chiện ăn mặc, đầu tóc thế á?
Trả lờiXóaEm có lần bị choáng liên tiếp vì gặp một thanh niên tóc vàng, gày nhom như nghiện, nói giọng mai mái, quần áo đúng kiểu dân chơi. Lúc đầu em có tí choáng nhưng chỉ sau 2, 3 câu trao đổi xã giao, em đoán ngay là người tử tế. Quả đúng. Cậu ấy là hậu duệ của Lương Vũ Đế anh ạ. Cái choáng sau cùng mới thực là thú vị, phải hong anh :-)
Chuyện này hay anh Th. Nhìn vậy mà không phải vậy á. Nhưng mà quả thả thật nhanh gói cao salonpas giống kịch bản phim truyền hình lắm í.
Trả lờiXóaChuyện này em cũng đọc rồi bên 360 í nhưng ko có còm, hom nay còm luôn nè.
Trả lờiXóaHai kái thèng này trời oánh thật anh Thụy à...anh Thụy nhìn phong độ thế mờ chúng nó dám kêu anh Thụy là bố, lại còn sợ anh Thụy đi ko nổi...thật là tầm bậy tầm bạ à! ;))
Đọc cái này xong có cảm tình với "hai thằng giời đánh" và mất hẳn cảm tình với "anh".
Trả lờiXóaKansas
Đọc từ đầu đến cuối thì chẳng thấy "giời đánh" đâu cả. Thế bác có định đổi tựa không nhỉ? ...hì hì hì .....
Trả lờiXóaHì, hai thằng con em mà được "trời đánh" chu đáo thế này thì em cũng ... mừng:)
Trả lờiXóaGiờ anh đi lại cẩn thận hơn rồi chứ?
Lila Thanh: Đúng là có một bài học hay về giới trẻ bạn ạ!
Trả lờiXóaĐàm Hà Phú: OK mà em! Đôi khi ta không nên định kiến với tụi nhỏ bây giờ em ạ! K nhất thiết phải bắt chúng ăn mặc, tóc tai giống hệt ta ngày trước. Hì
Trả lờiXóalike2chat: Anh thì lại thấy hình thức phần lớn đi liền với nội dung. Chỉ thỉnh thoảng là trái ngược nhau thôi. Ví dụ, một người cẩn thận thì chắc là đầu tóc, quần áo của người ấy luôn luôn gọn gàng.
Trả lờiXóaLana: Cũng hơi xui xẻo em ạ! Nhưng bù lại có một câu chuyện thú vị!
Trả lờiXóaLu: Em á, toàn là chọc anh không à? Ừ, mà nó gọi mình là bố thật tệ, trong khi mình đâu đã....
Trả lờiXóaVMC: Thì đọc lại đi em! À, em ơi, anh sẽ chuyển cho em tiền của Apple nhé! Lu đã nói với em chuyện này rùi, đúng không?
Trả lờiXóaTiti:Đúng là thú vị! Thì đã nói là hình thức có khi không đi với nội dung, mà còn trái ngược lại nữa mà!
Trả lờiXóaNặc Danh: Mất cảm tình với tôi thì bạn vào blog tôi làm gì nữa. Đọc của nhà khác đi bạn!
Trả lờiXóaDã Quỳ: Hì, không đâu bạn ơi! Vì lúc đầu tôi cứ nghĩ hai đứa nhỏ như thế thật mà!
Trả lờiXóaMai: Giờ thì anh đi xe hơi rùi, và vẫn đi rất là chậm. Nhát lắm em ạ!
Trả lờiXóaNLVD: Bình luận hệt như người trong cuộc. Hic!
Trả lờiXóahaha, chuyện này tếu lắm, bác bực mình bạn Nặc danh ở trên làm gì, em nghĩ bạn í còm có í vui thôi. Ai biết tự trào bản thân mình là tiên rùi đấy bác!
Trả lờiXóaGauxx: OK Em! Chính vì thế mà các bạn bảo anh xoá mấy cái com ở bài trước, anh vẫn để đấy em ạ!
Trả lờiXóa