Buổi sáng, ngồi trong quán quen thuộc, vừa nhâm nhi tách café, vừa xem báo mới. Một dòng tít lớn đập vào mắt anh “Lời khẩn cầu của một bà mẹ trẻ”. Anh liếc qua bài báo. Cháu Sơn, học sinh lớp 5, quê Hà
Khi vào Viện, hai mẹ con cháu chỉ có vẻn vẹn 1 triệu VND vay mượn của ai đó dưới quê. Các bác sĩ ở Viện đã gọi đến Tòa soạn, đề nghị báo kêu gọi mọi người giúp đỡ cháu. Cháu đang cận kề cái chết. Phải điều trị bằng nhiều loại biệt dược. Số tiền cứu chữa cháu, theo bác sĩ, vào khoảng 50 triệu VND. Con số này, nhà cháu không thể có. Đành nằm chờ chết!
Anh chợt thấy cay cay nơi sống mũi…
Những kỷ niệm của ngày ấy như thoáng hiện về…
Ông nội anh làm nghề thuốc bắc nổi tiếng một vùng. Là tay xem số tử vi có hạng. Từ năm 8 tuổi, anh đã được ông lựa chọn làm tiểu đồng phụ cắt thuốc bắc chữa bệnh cho khách. Ít nhiều hiểu biết về các vị thuốc đông y.
Năm 14 tuổi. Một căn bệnh hiểm nghèo đã quật ngã anh, đã đè anh bẹp dí xuống tấm chiếu manh trải trên sàn gác ọp ẹp. Nhà anh nghèo. Nghèo lắm! Anh nhớ, suốt cả thời gian bệnh tật, anh được mẹ nấu cháo cho ăn. Cháo trắng ăn với muối. Hôm nào có cù-dìa đường là cả một sự kiện to lớn đối với anh.
Một hôm, tự nhiên, mẹ hỏi: “Con thích ăn gì để mẹ mua?”. Anh nhìn mẹ, cười khó nhọc: “Thôi mẹ ạ! Con chẳng thích ăn gì đâu!”. Mẹ quay mặt đi. Hình như mẹ khóc. Anh chẳng để ý, vì anh nghĩ, tại nhà mình nghèo quá, mẹ không có tiền mua thịt nấu cháo cho mình nên mẹ buồn thôi. Anh đâu có biết rằng, đã từ gần 1 tháng nay, ông nội và mẹ anh đã xác định anh sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Vì thế, mẹ mới hỏi anh ăn gì để chiều anh những ngày cuối đời mà thôi.
Một buổi tối…
Ông nội gọi mẹ anh lên phòng. Qua ánh đèn dầu leo lắt, anh biết ông đang đặt một cốc nước lên trên cái xích-đông lớn. Ông nói: “Thày thả cái này của cháu vào. Nếu nó nổi lên mặt nước, thày hết phương cứu chữa. Nếu nó chìm thì khả năng của thày cố gắng chữa cho cháu còn rất cao”.
Nó nổi hay chìm, anh cũng không biết. Thậm chí, vì nhà làm thuốc, người bệnh không ít, nên anh nghĩ câu nói đó không phải là dành cho mình.
Thực ra, đúng ra là phép thử đó, ông nội làm cho anh. Và lần đó, vật được thả không nổi và cũng không chìm.
Hơn một tháng sau…
Ông nội đến tận chỗ anh nằm. Lần đầu tiên ông nói cho anh biết từ đầu về căn bệnh của anh. Cũng lần đầu tiên, ông nội giải lá số tử vi xem cho anh. Những nội dung ông nói ngày ấy, với anh, đến tận giờ vẫn đúng hoàn toàn. Ông nói cháu đã được cứu sống, điều đó là đáng kể nhất trong cả quãng đời học hỏi và làm nghề thuốc bắc của ông. Còn mẹ đứng bên cạnh, mẹ khóc, mẹ bảo ông là người đã sinh ra anh tới 2 lần. Lần đầu, anh đi đào khoai lang, bị xà-beng xẻ gần đứt rời một ngón tay, ông là người đã cứu được ngón tay ấy trong điều kiện y học nghèo nàn và lạc hậu của xứ nhà quê. Và lần này là lần thứ hai.
Các buổi tối của 2 tháng tiếp theo…
Tối nào, ông nội cũng đặt trên cái xích-đông cũ kỹ ấy 2 cốc nước vàng vàng rất khó uống. Và anh phải uống đủ một cốc. Ông nói: “Cốc của cháu và của ông như nhau. Nhưng ông sẽ cho cốc của cháu một cù-dìa đường cho dễ uống. Hai ông cháu mình cùng uống nhé! Uống đủ hai tháng, từ nay về sau, vĩnh viễn không bao giờ cháu bị lại căn bệnh quái ác này nữa”. Mãi sau này anh mới biết, đó là nước tiểu của đứa bé chưa đầy 2 tuổi mà tối nào ông cũng phải đi xin ở trong làng.
Chút kỷ niệm của nhiều năm trước thoáng qua. Nhìn ảnh chụp cháu bé nằm bẹp gí trên chiếc giường trắng toát của bệnh viện với hàng đống dây dợ lằng nhằng xung quanh người. Một ý nghĩa lóe lên trong đầu anh. Anh bấm một số máy quen thuộc.
“Em à! Qua Tòa soạn báo An Ninh Thủ Đô trên đường Lý Thường Kiệt, vào chỗ Ban Công tác xã hội hay gì đó nhé! Em cho cháu Sơn ở Hà
Bốn ngày sau…
Tòa soạn báo tin, tổng số tiền mọi người giúp đỡ cháu đã được gần 200 triệu VND. Bạn anh là người đầu tiên mở hàng ủng hộ cháu. Báo đã trao tận tay các bác sĩ số tiền 50 triệu VND để cứu cháu. Mẹ cháu xin phép Báo được ủng hộ các cháu bệnh nhân nhi nằm cùng phòng 30 triệu VND. Còn lại, để dành tiền lo liệu cho cháu sau này, vì cháu còn phải chữa trị lâu dài.
500 ngàn VND của anh. Và 200 triệu VND của biết bao người hảo tâm, tốt bụng. Thật là kỳ diệu. Lâu lắm rồi, anh mới có niềm vui như thế! Anh cầm máy, gửi một cái tin nhắn: “Cám ơn em! Em biết không, cháu đã được gần 200 triệu VND đấy! Nhờ gương mặt xinh đẹp, dịu dàng và đôn hậu của em mở hàng đấy nhé!”
Tấm lòng hảo tâm của bác thật đáng quý!
Trả lờiXóaThật cảm động.
Trả lờiXóaVẫn nhiều người hảo tâm!
Trả lờiXóaBài viết và hành sự của anh thật sự rất làm mình cảm động ,mến phục , lúc còn nhỏ ba của KhảiCa củng dạy là cứu một mạng người còn hơn xây 7 đấng phù đồ , xả hội đang phát triển nhờ có những người như vậy mà ấm áp tình người hơn ,củng như câu chuyện của ông nội anh đi xin nước tiểu đứa con nít về và cùng chịu khổ uốn với anh cho khỏi bệnh ,chắc chắn ông đả biết trước được cố cứu anh sống sau nầy sẻ là người có công ích lớn cho xả hội xum quanh anh đang sống ,( Bởi vì một người biết côi tửvi sẻ biết trước mạng người nặng hay iểu ),chắc hôm nay ông đọc được tin nầy sẻ vui lắm ,chia vui với anh với nhe.chúc anh một cuối tuần thật an vui ,mùa túc cầu thế giới hưởng ứng thật hào hứng .
Trả lờiXóaKhảiCa
Chia sẻ niềm vui với anh! Ngày bé H cũng từng qua 1 cơn bệnh nặng, bác ruột của H cũng đã cứu H bằng những bài thuốc đông y.
Trả lờiXóaMột câu chuyện đẹp và cảm động anh Thụy à. Chúc mừng mẹ con bé, chúc mừng anh và những tấm lòng hảo tâm - những người đem lại niềm tin và hy vọng chữa trị bệnh cho em bé. Cầu mong việc điều trị đạt kết quả tốt nhất.
Trả lờiXóaEm thấy những việc cá nhân quyên góp từ thiện giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn khắc nghiệt là nét vô cùng đẹp đáng tự hào của người Việt mình.
HN: Cám ơn bạn!
Trả lờiXóaLvu và Mai: Cám ơn các bạn! Tấm ảnh trên là tấm ảnh thật đấy. Tôi lấy từ Báo An Ninh Thủ Đô.
Trả lờiXóaKhải Ca: Cám ơn bạn rất nhiều. Ông nội tôi mất lâu rồi. Mẹ cũng mất rồi! Mỗi lần nghĩ lại chuyện này, lại thấy có điều gì đó để mình phải sống tốt hơn. Một lần nữa cám ơn bạn nhé!
Trả lờiXóaHauKhaoCo: Tôi và bạn lại có thêm một điểm nữa tương đồng. Hì!
Trả lờiXóaLana: Câu chuyện này thực sự làm anh cảm động. Nghĩ đến phận mình lúc nhỏ. Nếu ông Trời không cho mình may mắn, làm sao qua được. Mình đã gặp may mắn, cũng nên chia sẻ với người khác nữa chứ, đúng không em?
Trả lờiXóaCứu một mạng người tựa phúc đẳng hà sa :-)
Trả lờiXóaĐời luôn còn điều kì diệu :)
Trả lờiXóaTiti và Trâm Lê: Cám ơn các bạn!
Trả lờiXóaBây giờ thì em hiểu tại sao anh là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc rồi. Em gửi anh tâm sự của một số nhà hảo tâm, em chắc anh là người hiểu những suy nghĩ và tình cảm của những Mạnh thường quân này : http://www.chapcanhuocmo.com.vn/index.php?option=com_content&view=section&layout=blog&id=8&Itemid=101&lang=vi
Trả lờiXóaThật cảm động quá anh ạ.
Trả lờiXóaCon cái nhờ phúc cha, cứ làm phúc được chuyện gì thì làm anh ạ, để phúc lại cho con. Ba em là một người phải nói rằng cả đời rất chăm chỉ đi làm phúc, bi giờ thì tụi em cần gì cứ thoải mái lấy cái phúc của ông già ra mờ xài thôi ;))
Trả lờiXóaChúc cựu nhà báo Mr.Đàm mừng ké vào ngày nhà báo, ngày càng viết hay hơn, lởng mợng hơn, và mơ màng hơn...để tăng page view ;))
Trả lờiXóaĐàm Hà Phú: Một khi làm được điều gì có ích, dù là nhỏ bé, vẫn cảm thấy thật vui, đúng không em?
Trả lờiXóaLu: Cám ơn em rất nhiều! Cám ơn em! Sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Hì!
Trả lờiXóa3Loe: Cám ơn rất nhiều vì lời khen của em, dù anh tự thấy rằng mình còn lâu mới được như thế!
Trả lờiXóaGiữa những bộn bề, bon chen của cuộc sống vẫn luôn có những tình cảm tốt đẹp, ấm áp tình người... một câu chuyện rất nhân văn, cảm động về ông nội anh và anh đã chứng minh mình không phụ lòng khi ông sinh ra anh lần thứ 2!
Trả lờiXóaCó những câu chuyện còn khổ sở hơn rất nhiều anh ạ. Không đủ nghèo để cầu xin lòng hảo tâm của mọi người, và không đủ giàu để giữ lại tính mạng của người mình yêu dấu...
Trả lờiXóaNgưỡng mộ ông nội. Nếu được gặp ông, con muốn ôm ông như chính ông của con vậy. Cám ơn ông nội nhiều lắm! Nếu không có ông chúng con đã không còn được comment những bài viết của anh như bi giờ!
Trả lờiXóaNặc Danh: Cám ơn bạn nhé!
Trả lờiXóamerhabary: Tình trạng như bạn nói thì thật là khổ sở. Chúng ta đều biết, trong cuộc sống, khó khăn luôn thách thức tất cả chúng ta mà!
Trả lờiXóaEm: Hà hà! Anh cám ơn em thật nhiều!
Trả lờiXóa