Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

KỶ NIỆM ĐỒNG MÔ



Gần 18 năm trước.


Buổi chiểu mùa hè oi ả. Đám tang một phụ nữ xấu số chết đuối ở hồ Đồng Mô được tổ chức trong ngõ nhỏ một con phố của khu lao động. Người đến viếng ai cũng ái ngại trước cảnh tang gia là anh chồng còn trẻ mới ngoài 30 và hai đứa con thơ một trai một gái. Cô con gái còn nhỏ tí, mới 4 tuổi. Cậu con trai còn nhỏ hơn, phải có người bế trên tay. Anh chồng mặc bộ đồ “quân khu”, đầu vấn khăn tang, vẻ mặt lầm lì, không biểu hiện cảm xúc gì.


Khách viếng đặt vội thẻ hương, chiếc phong bì và lẳng lặng làm lễ rồi nhanh chóng ra về. Chủ, khách dường như không ai dám nói với ai câu nào. Chỉ nhìn nhau là hiểu, cảm thông, chia sẻ và cám cảnh tội nghiệp cho ba bố con. Ai biết chuyện, mà có lẽ ai chẳng biết, chuyện ầm ĩ cả Hà Nội đều biết cơ mà, đều buồn, đều muốn an ủi điều gì đấy với anh chồng nhưng chẳng ai dám. Mà có dám thì cũng chẳng biết nói thế nào. Họ chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ điều gì đó rất không hay sẽ xảy ra sau đám tang. Có lẽ thế! Và ai cũng chắc chắn có một sự trả thù khủng khiếp. Và nếu có, cũng là điều dễ hiểu.


Cô vợ trẻ xinh đẹp nổi tiếng. Học hết phổ thông là lấy chồng sớm. Trong khi bạn bè cùng trang lứa còn đang mải miết học đại học, cao đẳng hoặc ít ra là đi học nghề thì cô đã phải bận bịu với chuyện gia đình, con cái và hàng trăm thứ việc “linh tinh xèng” khác. Hai đứa con lần lượt ra đời. Anh chồng hơn vài tuổi, vốn là dân bán hàng thịt ngoài chợ cùng với gia đình. Mặt mũi bặm trợn, đao búa. Nghe nói, từng đến lớp dọa tất cả các bạn trai trong lớp không được léng phéng với cô, vì anh đang cưa cẩm, và dọa cả thày giáo dạy cô nếu thày cho cô điểm kém. Và cuối cùng, anh dọa cả cô, nếu cô không đồng ý lấy anh thì chỉ có mà “ăn” dao.


Rồi chuyện gì đến ắt phải đến. Một người đàn ông hào hoa hơn, chiều chuộng cô hơn, nói tóm lại là giỏi giang hơn chồng cô rất nhiều tình cờ xuất hiện trong cuộc sống của cô. Hai người yêu nhau. Có thể, đây mới chính là tình yêu đích thực mà cô được biết, chứ không phải cái tình yêu đe dọa kiểu bạo lực mà chồng cô đã dành cho cô. Hai người thường xuyên hẹn nhau đi chơi, tâm tình và tất nhiên, cả nhiều chuyện thầm kín khác nữa. Trong một lần hò hẹn táo bạo nhất, họ đưa nhau lên Đồng Mô chơi. Tại đây, hai người tắm hồ và tai nạn xảy ra, cô bị chết đuối.


Sau đám tang vợ, anh chồng thôi bán hàng thịt cùng bố mẹ ở ngoài chợ. Anh xin vào làm thợ của một Nhà máy cơ kim khí. Sau lớp học nghề 18 tháng và 6 tháng tập sự, anh được xếp thợ bậc 3, bậc thợ có ô tem phiếu loại E, tương đương với kỹ sư mới ra trường. Gần 5 năm sau, anh được nâng bậc 5, bậc thợ cao của Nhà máy, được đề bạt làm Tổ trưởng một Tổ sản xuất.


Trong 5 năm tiếp theo, anh được nâng bậc 6, bậc thợ cao nhất nhì của Nhà máy, được cử đi thi thợ bậc cao toàn quốc và đoạt giải vàng. Cũng năm ấy, anh được đề bạt làm Phó Quản đốc Phân xưởng. Giải vàng toàn quốc thợ bậc cao được lĩnh một khoản tiền mặt khá lớn. Anh mua chiếc xe máy, sửa sang lại ngôi nhà của ba bố con. Cô con gái giờ đã học lớp 10, cậu con trai học lớp 8. Cả ba bố con ở ngôi nhà nhỏ, ngay sát nhà ông bà nội, trong khuôn viên đất mà ông bà dành cho bố con anh.


Năm nay…


Cô con gái đã ra trường và vào làm việc ở một tờ báo ngành. Cô xinh như chùm hoa cải rực rỡ ngoài đồng nội dưới nắng xuân. Cô đã có bạn trai. Từ bao giờ thì bố chẳng biết, nhưng Tết năm nay, cô quyết định đưa bạn trai về ra mắt bố. Trước Tết, lúc mấy bố con đang ríu rít chuẩn bị cơm Tất niên, cô ôm bố và nói: “Bố ơi! Tết này, con bảo bạn con đến chào bố nhé! Chúng con góp tiền, mua biếu bố chai rượu. Được không hả bố?”. Anh xoa lên mái tóc con gái, cảm động: “Được chứ con! Con làm cơm mời bạn đến ăn cùng bố con mình nhé! Chiều mùng 2, bố con mình sẽ đi thăm mẹ!”.


Ngồi xe ô-tô trên đường lên Đồng Mô, hai chị em và cả cậu bạn trai của cô im thin thít. Không ai dám nói một câu nào với bố. Cả ba đều sợ, rất sợ bố, nhất là lần đi này, lần đầu tiên trong đời, mấy bố con mới đến cái nơi liên quan đến một kỷ niệm đau buồn nhất của họ. Chuyến xe nặng nề ấy rồi cũng đến được cái nơi cần đến. Đứng trên bờ hồ, nơi mà gần 18 năm về trước, anh đã đau đớn nhận vợ mình về tổ chức lễ tang, anh chắp hai tay, rầm rì nói chuyện gì đó không ai hiểu. Mắt anh nhòe nước.

Những đứa con đều đứng lại. Chúng chờ bố. Chờ bố gọi, hay là chờ gì nữa thì chính chúng cũng không biết. Cô con gái sau một hồi ngập ngừng, run rẩy, cô đến gần bố, mặt cúi gằm xuống đất, không dám nhìn lên, cô lí nhí: “Bố, bố không giận mẹ nữa đúng không bố?”.

Anh ôm con gái vào lòng, vẫy tay gọi cậu con trai và bạn trai của cô lại gần, anh nói: “Bố chưa bao giờ giận mẹ con cả! Ngày trước, vì muốn có mẹ con, bố đã dùng mọi cách đe dọa để có được mẹ. Bố biết, mẹ chưa chắc đã yêu bố. Mẹ chỉ lấy bố cho tròn bổn phận thôi. Chứ bố biết, mẹ không thích, mẹ coi thường cái nghề bán thịt lợn ở chợ của bố. Nó làm mẹ tủi thân khi bạn bè mẹ hỏi thăm về bố. Vì thế, mẹ có đi với người khác, cũng là do lỗi ở bố thôi. Khi mẹ các con mất, bố đã hứa với mình là sẽ làm lại, sẽ học tập, làm việc và nuôi các con khôn lớn, thành người. Bố muốn mẹ các con được ngẩng cao đầu, tự hào khi nói về bố. Vừa rồi, bố đã khoe với mẹ những điều bố làm được. Và bố tin, mẹ các con cũng đang rất vui. Từ bây giờ, mẹ sẽ không đi đâu nữa, mẹ sẽ quay về và sẽ ở mãi với bố con mình”.




28 nhận xét:

  1. Đây là thế giới ảo, tôi chịu trách nhiệm về những comment có hiển thị tài khoản của tôi trên blog của anh. Nếu không thích anh có thể xóa. Những comment không hiển thị tài khoản của tôi, tôi không chịu trách nhiệm và không liên quan. Anh không nên nghĩ chúng là của tôi.
    Đừng lẫn lộn giữa thực và ảo!
    Nếu cùng tôn trọng nhau thì tôn trọng, còn không thì thôi, điều đó không quan trọng!

    Trả lờiXóa
  2. HwoangNguyen: Em co viet nham khong day! Anh hoan toan khong hieu em viet gi luon. Hic!

    Trả lờiXóa
  3. "Nếu không thích anh có thể xóa."

    Trả lờiXóa
  4. ca^u chuye^.n ca?m ddo^.ng qua'!

    Trả lờiXóa
  5. Thật là một chuyện cảm động, anh chồng đáng ca ngợi.
    Chuyện gì thế bác HN?

    Trả lờiXóa
  6. Vâng, câu chuyện cảm động quá!

    Trả lờiXóa
  7. Một chiện tình nghiệt ngã, nhưng may mà người đàn ông bị phụ bạc đã tự động chuyển đổi tư duy, thay đổi cách sống và cuộc đời anh cũng sáng lạng hơn rất nhiều.
    Em đánh giá cao những người biết nhìn thấy điểm yếu của mình mà tích cực hướng thiện, không nhìn về đau khổ của mình như một nỗi ám ảnh dằng dặc, làm đen tối cả cuộc sống của mình và người thân.
    Thậm chí có những người khi đứng dậy được sau đau khổ, em còn thấy họ đẹp gấp nhiều lần nhờ nghị lực có dịp tỏa sáng. Cuốc sống đầy rẫy khó khăn, nhưng vượt qua chính mình, chiến thăngs mặc cảm bị phản bội của mình để quay lại yêu chính người vợ đã phản bội mình như anh này quả thật là hiếm có. Thật là một nhân cách xuất sắc :-)

    Trả lờiXóa
  8. Anh này dành giật vợ thì ồn ào, mà lúc hối cải thì âm thầm, lặng lẽ và cao thượng đến bất ngờ nhỉ.

    Trả lờiXóa
  9. DHP: Câu chuyện này anh viết, mà chính mình đọc lại còn thấy cảm động. Mình là đàn ông, mà cũng phải học anh chồng này đấy em ạ!

    Trả lờiXóa
  10. Tran: Cám ơn bạn đã có lời khen!

    Trả lờiXóa
  11. Ng.Thuyết và Huyền Nga: Một câu chuyện buồn, nhưng may là kết thúc có hậu.

    Trả lờiXóa
  12. Titi: Rất đáng khâm phục, phải không em? Chị vợ là cháu gái ruột của Sếp cũ của anh. Cô ấy xinh lắm. Chính anh đã đi dự cái đám tang ấy. Hôm ấy, buồn gấp nhiều lần một đám tang bình thường. Thật cảm động vì câu chuyện có hậu.

    Trả lờiXóa
  13. like2chat: Cuộc sống thỉnh thoảng lại cho ta một hình ảnh đẹp đến bất ngờ, đúng không em?

    Trả lờiXóa
  14. @ Anh Thụy: Thật là Cú hóa Công đây. Em thích anh chồng này ghê.

    @ Hoàng Nguyên: Chuyện gì thế, Hoàng Nguyên thân mến?

    Trả lờiXóa
  15. Mot cau chuyen xuc dong. Anh chong nay cung may la nguoi cung biet nghi anh nhi

    Trả lờiXóa
  16. em đã đọc câu chuyện này của anh từ bên blog 360. Câu chuyện cảm động, nhưng em chỉ tiếc là tại sao anh chồng có thể trở thành một người đàn ông lý tưởng nhiều phụ nữ mơ (phấn đấu vươn lên thành người giỏi), mà ngay từ đầu khi cưới được chị ấy thì anh chồng lại ko chịu làm? Tại sao cứ phải dùng bạo lực hăm dọa để lấy được cô vợ? lúc đọc xong em chỉ tiếc là nếu anh ta biết thay đổi từ đầu, thì ko có một người đàn ông nào có thể giành được vợ của mình, và cũng ko dẫn đến chị yêu người khác để anh mất vợ vĩnh viễn. Coi như câu chuyện hay và là bài học cho chúng ta, đúng ko anh?

    Trả lờiXóa
  17. Một câu chuyện thật cảm động. Nhưng cuộc sống là vậy. Con người nhiều khi chỉ thấy quý những gì mình đã mất. Có rất nhiều người rơi vào hoàn cảnh như anh chồng nhưng không phải ai cũng đứng dậy được. Thật đáng phục. Đây là bài học quý báu cho cánh đàn ông chúng ta.

    Trả lờiXóa
  18. Vhlinh: Ôi, em thích câu nói của em. Đúng là Cú hóa Công. Chuyện buồn nhưng cái hậu thật tốt em ạ!

    Trả lờiXóa
  19. hongvang: Đúng thế! Và là người biết hy sinh nữa em ạ!

    Trả lờiXóa
  20. Lu: Trời, hóa ra là em đọc từ lâu rùi à? Có một chuyên này: Đó là các bạn bên Ban Biên tập Tạp chí Đẹp thấy chuyện này hay quá, đã đăng trên chuyên mục Blog Man của các bạn ấy đấy em ạ!

    Trả lờiXóa
  21. ntd: Bạn nói đúng, cái đáng khâm phục nhất là người ta biết đứng lên ngay ở nơi mình ngã xuống. Điều răn của Nhà Phật đấy bạn ạ!

    Trả lờiXóa
  22. anh Thụy : cái tin này thì em chưa biết, nhưng mà đăng lên chuyên mục thì cũng đúng thôi, vì câu chuyện này hay và cảm động mà.

    Trả lờiXóa
  23. Lu: Gửi cho anh một cái hình vũ nữ đi em. À, bài ấy được 750 ngàn VND nhuận bút. Khi nào em về Vietnam, anh sẽ chiêu đãi em Kem Tràng Tiền nhé!

    Trả lờiXóa
  24. Em đọc bài này, mà kg kìm được nước mắt, anh ạ :(. Em đánh giá cao người đàn ông này, đã biết nhìn nhận sai lầm của mình và thay đổi. Thật tiếc là sự thay đổi này quá muộn đối với vợ anh ấy. Dẫu sao có lẽ chị ấy cũng sẽ ngủ yên, anh ạ

    Trả lờiXóa
  25. Chuyen ve nguoi chau ruot cua sep cu cua anh day. Moi lan doc lai, ban than anh cung thay xuc dong. Cam on em nhe! A chong nay cung cho ta nhieu bai hoc. Dung la co muon em a! Nhung thui, long qua cam va su thuc tinh chang bao gio la qua muon, dung k em?

    Trả lờiXóa
  26. Em chỉ nói là quá muộn đối với vợ anh ấy thôi anh ạ. Còn với anh ấy, với các con như thế cũng là kịp. Và không phải người đàn ông nào cũng đủ can đảm nhìn thẳng vào sự thật, biết nhận ra sai lầm và thay đổi như thế đâu anh ạ :(

    Trả lờiXóa
  27. Mẹ Cua và Bống: Đúng thế! Không phải người chồng nào cũng đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào sự thật như vậy. Đáng khâm phục đấy em ạ!

    Trả lờiXóa