Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

CHIẾC THẮT LƯNG ITALY



Trúng giải đặc biệt đợt khuyến mại của một Hãng Bia lớn, cô nhận được vé du lịch đi mấy nước Châu Âu. Lần đầu tiên xuất ngoại, lại được đi một loạt các quốc gia phát triển, cô phấn khởi lắm. Cũng là kết quả có hậu cho cả quá trình học tiếng Anh bền bỉ của cô. Anh em trong cơ quan, ai cũng vui. Và tất nhiên, ai cũng đòi quà. Cánh đàn ông, con trai ra sức khẳng định là nhờ có họ uống bia mệt nghỉ, cô mới có nhiều phiếu dự thưởng và vì thế, mới trúng cái giải đặc biệt to như thế!


Gần 2 tuần vi vu Pháp, Đức, Hà Lan và Italy, cô trở về với lỉnh kỉnh hàng lô quà cáp. Người thì cái khăn bông bay, cái bấm móng tay, người thì đôi tất giấy, thỏi son… Riêng anh, cô trịnh trọng tặng cái áo len, cái khăn quàng của Pháp chính hiệu. Anh thích lắm! Cái áo len thật đẹp, màu be hồng còn cái khăn len dài hơn 2 mét. Ở trong nước, không có món nào giống được như thế hết. Có thể nói là của độc.


Lúc cô đưa quà, anh thấy lẫn trong túi một cái hộp giấy thật đẹp. Mở ra, hóa ra là chiếc thắt lưng da của Italy. Chiếc thắt lưng màu nâu sậm, khóa mạ crôm mờ, thật sang trọng và hợp mốt. Anh biết, đó là niềm ước mơ của nhiều chàng trai. Nhưng anh cũng biết, món quà đó không dành cho anh. Anh bảo: “Hình như cái này không phải của anh, đúng không?”. Cô cầm lại, cười cười: “Vâng, cho em xin lại!”.


Trong đám con trai đang làm việc cùng cơ quan, cô thích một anh chàng. Anh giỏi giang, năng động và có chí tiến thủ, hiện đang giữ vị trí điều hành sản xuất cho tờ Tạp chí tiếng Anh. Suốt ngày làm việc với Tây, Tàu. Anh là cái đích hướng tới, là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Và anh đoan chắc rằng, chiếc thắt lưng da ấy, cô mua là để làm quà cho anh chàng nọ. Nghĩ như thế, nhưng anh chẳng nói gì cả!


Chiều hôm ấy, cơ quan ầm ĩ vì có hai cô gái lườm nguýt, cãi cọ nhau. Đám thanh niên rỉ tai rằng nguyên nhân chính là do cả hai cô cùng thích anh chàng ấy. Đều quyết liệt lao vào tấn công. Và chuyện gì đến ắt phải đến. Hôm đó, lấy cớ công việc có gì đó không trôi chảy, hai cô gái chính thức khởi sự chiến tranh. Anh chàng nọ thì lờ tịt đi, coi như không dinh líu gì đến mình. Anh bỏ ra ngoài suốt cả chiều không quay lại.


Dường như chính cái cuộc cãi vã nhau của hai cô gái ấy đã khiến cô buồn mất mấy ngày. Cái hộp giấy đẹp, đựng chiếc thắt lưng da Italy vẫn để trên bàn làm việc của cô, mặc dù anh biết, lý ra, nó phải đến tay vị chủ nhân đáng lẽ nó phải đến từ mấy hôm rồi. Một tuần nữa qua đi, cái hộp giấy vẫn ở đấy, dù rằng có vẻ cô đã hết buồn.


Rồi sáng thứ bảy hôm ấy, cô vào phòng anh, tay cầm cái hộp giấy có chiếc thắt lưng Italy, cô cười thật tươi và nói: “Anh thích cái này phải không?”. Anh lúng túng: “Anh thích, nhưng em nói là mua cho bạn em mà!”. “Thôi, chẳng có bạn nào hết! Mà anh cũng là bạn em. Anh là người xứng đáng nhất. Của anh đấy nhé!”.


Không một chút tự ái, anh nhận món quà muộn mằn của cô dù biết chắc chắn rằng đúng ra, nó không phải là để dành cho anh.


Mười một năm đã trôi qua…!


Anh chàng nọ đã lấy vợ và có 2 con. Có điều, cái người mà anh lấy lại không phải là một trong hai cô đã chí chóe nhau trong cái buổi chiều hôm ấy. Còn cô, cô cũng đã lấy chồng và đang sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Có điều, cả anh chàng ấy và cô, mỗi người đều có một bí mật không bao giờ được biết.


Anh chàng thì chẳng bao giờ có thể biết rằng, mình đã có một chiếc thắt lưng da Italy thật đẹp của một cô gái xinh đẹp, giỏi giang gấp nhiều lần những người phụ nữ đã vây quanh anh ngày ấy mua tặng.

Còn cô, cô không bao giờ được biết rằng suốt mười một năm qua, anh chưa bao giờ dùng cái thắt lưng ấy một lần. Anh giữ nó, nâng niu nó như một kỷ niệm không bao giờ quên, dẫu biết rằng thoạt đầu, nó đâu có phải là để dành cho anh. Tất cả chỉ vì một câu nói: “Anh cũng là bạn em. Anh là người xứng đáng nhất!”.



46 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. "Anh" có mẫn cảm quá không hở bác? Hay là tại hụt...:)

    Trả lờiXóa
  3. Bác không dùng thì tặng em đi ạ.

    Trả lờiXóa
  4. he he...anh Thụy là chuyên gia chơi đồ cổ nha. Từ chai rượu trên 10 năm, đến sợi dây nịt 11 năm...khi nào anh Thụy chơi qua tới "người cổ" thì nhớ bảo em một tiếng ha. Nói nhỏ mí anh một chuyện quan trọng này, em là bạn thân của lão Pharaoh gà ác đen "xác ướp" đấy. Khi nào cần, anh hú một tiếng em cho khoe hàng lên bờ-nốc ngay. Hai năm trước, té vào viện bảo tàng Ai Cập lấy tài liệu viết bài, em thấy lão xinh xắn quá, nằm ngay đơ cán cuốc xương đen thui mịn màng một màu đen tuyền...thích quá! em chộp cho lão một tém mang dìa cất để dành xem chơi ;))

    Trả lờiXóa
  5. Chu Nam Cuong: Có thể là tại cả 2 bác ạ!

    Trả lờiXóa
  6. Lu: Em nhớ thế! Nhớ cái Chai rượu Tết của anh à? Hì. Em nhớ là anh thích lắm đấy nhé! Nhân vật này, và nhân vật trong Chai rượu Tết là một đấy.
    Ok em, cho anh xin cái ảnh ấy đi em!

    P/S: À quên, anh không phải là chuyên gia chơi đồ cổ đâu. Hì! Chỉ là người thích lưu giữ các kỷ niệm, quên, kỷ vật thui.

    Trả lờiXóa
  7. @Thụy: Nói thật đấy chứ nói như thật là thế nào? Anh không tặng em đi, vòng bụng anh lên 100 rồi còn dùng vào việc gì nữa? Chẳng nhẽ lại cho nó vào bảo tàng viện? Đồ Ý xịn, phí đi.

    Trả lờiXóa
  8. Mai: Kỷ niệm để mà nhớ. Nhưng chính kỷ niệm cũng để chúng ta phải quên đi mà!

    Trả lờiXóa
  9. VMC: Cái đó còn phải nghiên cứu. Hic!

    Trả lờiXóa
  10. @anh Thụy: hì, em thấy anh "quên" nhiều quá à ;)

    Trả lờiXóa
  11. Em cũng thích giữ kỷ vật của những người mình trân trọng. Nhưng kỷ vật của em chẳng có tình tiết ly kỳ và gợi cảm như của anh đâu. Hic...:-D

    Trả lờiXóa
  12. Mai: O em! Anh nho nhieu hon la quen chu! Dung khong em?

    Trả lờiXóa
  13. Titi: Ky vat nao cung goi cam va ly ky ma. Em cu ke ve mot ky niem
    nao do di em a!

    Trả lờiXóa
  14. Em cũng bị bạn bè gọi là "hoài niệm" vì có thể giữ những "kỉ vật" rất giời ơi đất hỡi cả mấy chục năm í :-P, nhưng lâu lâu mò ra lại thấy nó rất ý nghĩa và thiêng liêng với mình. Đặc biệt là từ tình bạn, anh ạ

    Trả lờiXóa
  15. Em thấy ý kiến của anh Cường cũng hay đấy anh Thụy ạ. Một món quà kỉ niệm mà mình tặng lại cho một người bạn mình rất yêu quý và lại được sử dụng thì món quà đó sẽ ý nghĩa thêm nhiều (ít nhất thì có 2 người sẽ coi là kỉ vật, thay vì mỗi mình anh, he..he). Chứ vòng bụng 100 không dùng được thì kể cũng...phí thật :-P

    Trả lờiXóa
  16. Oài, em hong kể đâu. Em dành thời gian cho bạn mới. Bạn cũ tuy có kỷ vật hay thế nào đi chăng nữa thì cũng là dĩ vãng, thỉnh thoảng lôi ra ngắm để bit mình từng có thời được quí hóa như thế thôi anh ạ. Hị hị...một kỷ vật đang ở trên bàn làm việc của em đây nài.
    Nhưng nhân dịp hoài cổ của anh Thụy, em nghĩa lộ ra đây chút khoe cả nhà nhé: Một tấm bưu thiếp của người đầu tiên công khai theo đuổi em, với dòng chữ : "Bỗng khát khao cả thế giới này riêng dành tặng một người, và sự sống này cũng thuộc về người ấy mãi mãi"

    Nhân ngày sinh lần thứ 16 của em đó anh :-D

    Trả lờiXóa
  17. À quên, người ấy giờ vãn chưa lấy vợ. Vẫn mòn mỏi một "bóng hồng dịu dàng nhất trên đời". Cơ mừ thật ra, bóng hồng đó nay đã thành mẹ mìn 2Ti ròi còn đâu :-P

    Trả lờiXóa
  18. Hi hi, em cũng đọc bài này từ lúc chưa có còm nào cả và cũng nghĩ như Lu là vụ này giống vụ án cái chai rượu thế. Không ngờ trúng phóc.

    Có một trái tim như thế....

    Trả lờiXóa
  19. @ Mr Thụy:
    Không tặng, không bán thì để dành làm đồ cổ, di chúc lại cho con cháu đời sau cũng được, hàng hiệu mà.

    Trả lờiXóa
  20. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  21. anh Thụy : uhm, anh sang bờ nốc nhà em mà load hình lão í nhá. Hàng độc cả ngàn năm rồi đấy. Nể anh lém em mới share cho xem lão bạn gà ác đen Pharaoh của em.

    Em có hứa mí lão là khi nào bên nớ không còn oánh lộn nữa, thì em sẽ book vé bay sang xứ của lão mà thăm thố. Em muốn có một ngày em được mình ên vào kim tự tháp nhìn xem bên trong ra sao? xem luôn vài chục bộ xương gà ác đen nữa.

    Cô giáo em giảng bài nói rằng bà nữ hoàng truyện trinh thám rùng rợn li kỳ, Agatha Christine, thường hay vào kim tự tháp đào xác ướp mí ông chồng khảo cổ học nên truyện của bà ấy hay cực kỳ...

    here you go --> http://lusanjose.blogspot.com/

    Trả lờiXóa
  22. Mẹ Cua và Bống: Em về hùa với anh VMC dìm hàng anh nhé! Hic

    Trả lờiXóa
  23. Titi: Em làm anh cứ nghĩ mãi xem hồi 16 tuổi em như thế nào nhỉ?

    Trả lờiXóa
  24. like2chat: Vụ án chai rượu hả em? Hì hì! Hay thật, em dùng từ vụ án làm anh thích quá.

    Trả lờiXóa
  25. HwoangNguyen: Đang nghiên cứu để tặng lại cho VMC mà!

    Trả lờiXóa
  26. Lu: Em nói cứ như Agatha Christine ấy. Anh cũng thích truyện của bà ấy.

    Trả lờiXóa
  27. Lu: Anh vừa xem. Sợ quá Lu ạ! Nhưng vẫn muốn tò mò xem đi xem lại.

    Trả lờiXóa
  28. hờ hờ... em hong có gì khác nhiều anh ạ. Người ta chết em có phải vì em đẹp đâu ? Người ta chết vì cái khác cơ mà. Hà hà... đùa thôi. Để khi nào scan được ảnh hồi 16 tuổi em sẽ khoe ở mục ảnh dưới cùng của blog nhé :-)

    Trả lờiXóa
  29. Đọc cái này vui hén. Mà anh không dùng thì đúng là phí quá, hay là cho em...

    Trả lờiXóa
  30. Em có về hùa đâu. Anh thấy em nói có lý, đúng không?

    Trả lờiXóa
  31. Titi: Anh bit mà! Đàn ông chít vì nhiều lý do lắm! Khổ thế!

    Trả lờiXóa
  32. Đàm Hà Phú: Hà hà! VCM đăng ký trước em rùi. Mà anh còn đang suy nghĩ đây này. Hic!

    Trả lờiXóa
  33. Mẹ Cua và Bống: Em về hùa với anh VMC chê anh. Đâu có có lý gì đâu. Hu hu!

    Trả lờiXóa
  34. Anh Thụy ơi có 2 người xin anh không dùng thì tặng/cho lại kìa. VMC giơ tay trước nhưng lại kèm câu "vòng bụng anh 100", ĐHP xin sau mà xin hiền hơn, anh xem thế nào :)
    Hay là anh giữ lại chiếc thắt lưng kỷ niệm, mời ĐHP bắc tiến chơi đem chai rượu đãi cả hai ứng viên kia một bữa, thế là xong?

    Trả lờiXóa
  35. @Thụy:
    Em nói rất có tình có lý nhá. Đằng nào bác cũng không dùng (và sẽ không dùng được), cho nên để không nhưng thế là rất phí. Cô bạn của bác nếu biết được rằng bác đã đem nó tặng cho một người bạn thân, thì cô ấy sẽ rất xúc động, thấy rằng anh là người phóng khoáng, biết dùng món quà cô ấy tặng vào một việc có ích. Đấy, đại khái thế. Để lâu nó hỏng đi, phí của giời.

    Trả lờiXóa
  36. Lana: Thế thì thiệt đơn thiệt kép hả em? Hà hà, nhưng mà đúng là DHP hiền lành hơn nhỉ? Lại không mang vụ "vòng bụng 100" ra để dìm hàng anh. Hay đấy!

    Trả lờiXóa
  37. VMC: Ghê nhỉ? Phân tích có vẻ logic nhỉ? Theo thông lệ thì mang đi cho một món quà của người khác tặng mình là không đẹp đâu đấy nhé! Tuy nhiên, anh sẽ suy nghĩ xem thế nào!

    Trả lờiXóa
  38. @Anh Thụy: Em có chê anh đâu mà, hihihi.Chỉ là nói lại một "sự thật" mà anh Cường nói thôi, sự thật hơi đắng nhưng vẫn có vị ngọt riêng của nó. Tóm lại là dù có đúng 100 như anh Cường nói thì em vẫn thây anh Thụy đáng yêu :)

    Trả lờiXóa
  39. Mẹ Cua và Bống: Em phải nói là ông anh khổng lồ đang yêu, đúng không? Hì hì!

    Trả lờiXóa
  40. Ôi ôi, phải công nhận cường độ post bài của a.Thụy nhanh thật đấy! E mới nghỉ ốm có 2 hôm mà lên đây cứ như lạc vào 1 thế giới mới ý! Bài mới, bao nhiu comt mới, khiếp thế!
    @Mẹ Cua và Bống: A.Thụy đúng là đáng iu lắm chị ạ, không những đáng yêu mà còn phóng khoáng nữa. A ý chỉ nói thế thôi chứ E biết A ý sẽ tặng lại chiếc thắt lưng cho anh Cường và sắp tới còn rủ E với chị Titi đi xem phim nữa cơ!
    (Hoan hô anh Thụy! hihi)

    Trả lờiXóa
  41. @Huyền Nga: Sao lại chỉ rủ em với chị Titi? Thế còn chị bỏ đâu bi giờ? he..he..

    Trả lờiXóa
  42. HuyeenfNga: Em cứ gợi ý xa xôi thế thì anh "Lục Tốn" lắm đấy. Hu hu!

    Trả lờiXóa
  43. công bằng nhất là anh Thụy tẹng cho em. Ai cũng xin anh dây nịt mà ko ai tẹng lại anh gì cả. Chỉ có em là tẹng cho anh tém hình lão gà ác Pharaoh thôi. Anh cho em xin sợi dây nịt đi, em sẽ xử dụng vào việc có ích. Em để dành đó khi nào lính của em phạm lỗi em phũi nhẹ vài nhát vào mông cho chừa ;))

    Trả lờiXóa
  44. Lu: Trời đất! Em mà ưa giải pháp bạo lực với nhân viên thế hả? Hic

    Trả lờiXóa